Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 271: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:16
Nhưng Lục Lâm Thành lại tỏ ra không tin cái gì mà trực tiếp hay không trực tiếp, những lúc như thế này tất cả các lý do anh nghe được đều là Lương Yên mượn cớ trốn tránh. Anh đã muốn làm ở chỗ này từ lâu lắm rồi, trong phòng để đồ quần áo ngay cả một cái giường nhỏ cũng không có, vào một số thời điểm đặc biệt nào đó lại vô cùng kích thích. Không biết hôm nay vận khí như thế nào mà anh vừa về đến nhà thì bắt gặp ngay Lương Yên đã cởi sạch quần áo đứng ở đây chờ mình.
Từ đầu đến cuối Lương Yên đều phải cố gắng chống đỡ trên vách tường, lúc thì nhấc một chân lên lưng trực tiếp dựa vào bức từng lạnh như băng, lúc thì trước n.g.ự.c dán vào tường phía sau bị tên cầm thú nào đó bấm chặt lấy eo, một lần lại một lần không ngừng va chạm.
Lương Yên nghĩ đến việc vừa rồi đã “lăn lộn” hai lần với Lục Lâm Thành, lại nhìn đến ánh mắt đỏ ngầu hằn tia m.á.u của người đàn ông nào đó, nếu không phải bây giờ đôi chân run rẩy mềm nhũn không còn chút sức lực nào, cô hận không thể xông lên đánh nhau một trận với anh.
Cô nói thế nào đi chăng nữa tên cầm thú này cũng không tin, đòi hỏi vô độ, cô tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cố gắng chống đỡ, hai chân mỏi nhừ muốn c.h.ế.t không nói nhưng điều quan trọng nhất là ngay cả kêu ra thành tiếng cô cùng không dám kêu.
Đôi lúc cảm xúc cao trào đến cực hạn tiếng rên rỉ không thể kìm ném được nữa sắp phá vỡ đôi môi đang mím chặt bật thốt ra ngoài, cứ thế lại bị cô cắn môi cố gắng nhịn xuống.
Thế mà cái tên cầm thú Lục Lâm Thành này lại còn chê cô hôm nay quá yên tĩnh, hôn lên đôi môi đang cắn chặt của cô, phía dưới càng dùng sức va chạm muốn cô kêu thành tiếng, yêu yều mềm nhũn, có lúc nghe có vẻ hơi đau đớn nhưng nhiều hơn vẫn là vui sướng thoải mái, vô cùng quyến rũ, bình thường anh thích nghe những tiếng ngâm nga động lòng người như thế này nhất.
Ngay cả chính bản thân Lương Yên cũng không biết mình đã vượt qua cảm giác muốn kêu thành tiếng cũng không thể kêu được, muốn mắng cũng không thể mắng kia như thế nào nữa. Suốt cả quá trình nước sôi lửa bỏng chịu đủ mọi hành hạ tra tấn ngọt ngào, đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng, khó khăn lắm Lục Lâm Thành mới gầm lên một tiếng kết thúc, cảm thấy “làm việc” trong phòng để quần áo thực sự quá kích thích, rốt cuộc lương tâm cũng trỗi dậy phát hiện cô đáng thương cả người bị chơi đùa đến mức lảo đảo sắp ngã, muốn ôm cô trở về phòng ngủ lại bị Lương Yên đang ép buộc chính mình hồi phục lại tinh thần mềm oặt đẩy ra, tùy tiện lau lau dọn sạch sẽ, thậm chí một lời cũng không thèm nói với anh, xoay người lục trong tủ quần lấy ra một chiếc áo sơ mi dài tay và quần áo, che kín mấy vết tích sau cuộc yêu rồi lê đôi chân đau nhức đi về phòng ngủ.
Đến lúc này Lục Lâm Thành mới cảm thấy quả thực hôm nay Lương Yên có gì đó không đúng lắm.
Anh muốn mở miệng gọi tên cô nhưng lại bị Lương Yên kịp thời ra hiệu ngăn lại bảo đừng lên tiếng, sau đó anh cũng đi theo thì thấy cô đứng trước bàn trang điểm, miễn cưỡng tươi cười giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục buổi phát trực tiếp của mình.
Lục Lâm Thành biết lần này bản thân mình đuối lý, đi đến gần cô: “Anh thực sự không biết…”
Lương Yên ngẩng đầu căm phẫn trừng anh.
Tùy thời tùy chỗ động dục thì thôi đi, điều khiến cô tức giận nhất chính là rõ ràng cô đã cố gắng nhịn xuống không dám bật thốt ra thành tiếng nhưng người này lại còn cố ý tra tấn trêu đùa buộc cô phải phát ra tiếng ngâm nga rên rỉ, nhiều lần khiến cô suýt nữa đã không thể kiếm chế được muốn kêu, cuối cũng vẫn liều mạng nhịn xuống, cánh tay nhỏ bé gắt gao bám chặt trên móc treo quần áo bên cạnh.
Lương Yên không dám đánh cược vào khả năng cách âm của căn nhà này, nếu như những âm thanh xấu hổ như thế này truyền ra ngoài bị người khác nghe thấy, bảo cô sau này còn tiếp tục sống như thế nào được nữa, không bằng c.h.ế.t đi cho rồi.
Lục Lâm Thành da mặt dày duỗi tay vòng qua eo cô.
Lương Yên vẫn còn tức giận: “Anh buông ra!’’
Lục Lâm Thành không buông, vùi đầu vào trong cần cổ hít hà mùi hương đặc biệt trên người cô, dịu dàng an ủi: “Anh xin lỗi, người không biết không có tội, ai bảo bình thường em thích kiếm cớ trốn tránh làm anh tưởng rằng phát sóng trực tiếp cũng là em đang lừa anh.”
Lương Yên không thể phản bác.
Được rồi, quả thực bình thường quả thực cô bịa ra không ít lý do viện cớ, nào là đau mông, đau bụng, tâm trạng không tốt, đến kỳ kinh nguyệt vân vân một đống.
Hóa ra đây chính là câu chuyện chú bé chăn cừu nói dối trong truyền thuyết đây sao.
Lục Lâm Thành biết bây giờ Lương Yên phải mặc chiếc áo sơ mi dài tay và quần dài sau khi làm chuyện đó xong chắc chắn cả người sẽ cảm thấy dinh dính khó chịu, cúi đầu hôn lên trán cô: “Đi tắm rửa đi.”