Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 296: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:17
“Ngoan, ngủ đi.” Lục Lâm Thành dịu dàng sờ sờ lên bụng cô.
Lương Yên không trả lời, vừa hít hà hương thơm trên người Lục Lâm Thành vừa cọ cọ vào lồng n.g.ự.c anh.
Lục Lâm Thành hôn lên trán cô.
Lương Yên cách một lớp áo ngủ sờ lên cơ bụng của anh, cứng rắn.
Lục Lâm Thành dùng tay thuận vuốt ve mái tóc dài tựa như tơ lụa sau lưng cô, không để ý.
Sau đó Lương Yên vùi đầu vào cần cổ anh, tham lam hít lấy hơi thở thơm mát của người đàn ông, giương mắt nhìn Lục Lâm Thành đã nhắm mắt, khẽ cắn căn môi dưới, cánh tay nhỏ bé đang sờ sờ cơ bụng rắn chắc bắt đầu thần không biết quỷ không hay trượt xuống bụng dưới.
Dĩ nhiên Lục Lâm Thành không thể nào không cảm nhận được động tác nhỏ này, bắt lấy cánh tay đang lén lén lút lút không an phận của người nào đó đưa đến trước n.g.ự.c mình.
Lương Yên bị bắt quả tang bĩu môi không hài lòng.
Người đàn ông nhỏ mọn, có gì quý giá lắm sao, chạm cũng không cho chạm thử, như thể cô sẽ làm gì anh vậy, biết rõ cô không có bản lĩnh kia rồi còn gì.
Lương Yên trở mình đi ngủ.
Chỉ chốc lát sau cô đã ngủ thiếp đi, nhưng đêm nay lại bắt đầu nằm mơ.
Đây là lần đầu tiên Lương Yên mơ một giấc mơ như thế này, cảnh tượng trong mơ chân thật đến lạ thường, rốt cuộc cô cũng đã biết cái cảm giác khiến mình luôn thấy ngứa ngáy mà không thể gãi đúng chỗ suốt mấy ngày nay là gì, biết cô vẫn một mực khao khát chuyện gì. Trong giấc mơ Lương Yên bắt đầu đỏ mặt dữ dội, hơi thở dồn dập tăng nhanh, thậm chí trong miệng còn phát ra mấy tiếng rên rỉ như có như không.
Từ trước đến giờ giấc ngủ của Lục Lâm Thành vẫn rất cạn không sâu, nghe được tiếng hít thở dồn dập của Lương Yên bên cạnh mình lập tức tỉnh dậy.
Chỉ là anh sợ ồn ào đến cô, một mực lẳng lặng chờ đợi, cũng không bật đèn.
Chẳng bao lâu sau Lương Yên cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Lục Lâm Thành nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt Lương Yên sau khi cô mở mắt ra.
Dường như cô không biết anh cũng đã tỉnh, nằm trong chăn hít thở sâu mấy lần mới vươn tay bật mở ngọn đèn ngủ nơi đầu giường.
Kết quả vừa bật đèn lên quay người lại đã đối mặt với ánh mắt chăm chú của người phía sau.
Lục Lâm Thành nhìn thấy gò má đỏ bừng của Lương Yên, ôm cô vào trong n.g.ự.c mình, vỗ nhẹ nhẹ trên lưng trấn an: “Sao vậy, có phải mơ thấy ác mộng không? Đừng sợ, anh đang ở đây.”
Lương Yên nằm trong n.g.ự.c anh, trong lòng vẫn còn sót lại sự nóng bỏng hỗn loạn của giấc mơ vừa rồi, nhớ lại vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào vui vẻ.
Lục Lâm Thành sờ sờ lên bụng cô, hỏi: “Em có muốn uống nước không, anh đi lấy cho em nhé!”
Lương Yên nghe được những lời quan tâm chăm sóc của anh, cảm nhận được cánh tay đang đặt trên bụng mình, lúc này mới ý thức được chuyện gì đó, khuôn mặt càng trở nên đỏ bừng, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lương Yên ra sức lắc đầu, bày tỏ mình không muốn uống nước.
Lục Lâm Thành chỉ cảm thấy phản ứng của Lương Yên sau khi tỉnh dậy từ trong giấc mơ hơi kỳ lạ, nhưng rốt cuộc là kỳ lạ ở đâu thì anh lại không thể nói được.
Kim đồng hồ báo thức chỉ đến con số hai giờ sáng, Lục Lâm Thành dịch dịch phần chăn sau Lương Yên cho cô, dịu dàng nói: “Vẫn còn rất sớm, mau ngủ tiếp đi.”
Lương Yên nhìn thấy ánh mắt quan tâm ôn nhu của anh, cảm giác tội lỗi trong lòng càng thêm nặng nề.
Cô trùm chăn đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn ló đầu ra, quyết định vẫn nên nói chuyện này cho anh biết thì hơn.
"Lục Lâm Thành, ông xã.” Cả hai cách xưng hô cô đều đã sử dụng, nhẹ nhàng gọi anh.
Lục Lâm Thành lại cho rằng Lương Yên đang nằm mơ thấy những ký ức tuổi thơ của mình, đau lòng không thôi: “Ngoan, không sao đâu, anh ở đây.”
Lương Yên do dự mở miệng: “Vừa rồi em… Em nằm mơ.”
Lục Lâm Thành nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Anh biết, không sao đâu, ngủ đi.”
“Anh nghe em nói đã.” Lương Yên nằm trong chăn xoắn xuýt ngón tay, “Em… Em mơ thấy loại mộng kia.”
“Loại mộng… gì?’’ Lục Lâm Thành dường như nghĩ đến cái gì đó, cứng nhắc hỏi.
Lương Yên ngoan ngoãn trả lời: “Chính là… Mộng xuân.”
Bàn tay đang vỗ nhẹ trên lưng cô của Lục Lâm Thành lập tức cừng đờ.
Lương Yên cảm nhận được sự cứng đờ của anh, phồng má, vẫn quyết định nói thật: “Hơn nữa chuyện là… Nam chính trong giấc mơ kia, có thể… Có thể không phải là anh.”
Lục Lâm Thành: "... . . ."
Lương Yên nói xong lập tức cúi gằm mặt không dám nhìn nét mặt người nào đó lúc này, thật ra thì ngay cả chính bản thân cô cũng không biết được nam chính trong giấc mơ là ai, bởi gì người nọ dường như không để lộ khuôn mặt, cho dù là có, cô cũng cũng không còn tâm trí để ý.
Trong lòng Lương Yên cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng sau khi nghĩ lại lại cảm thấy mình nằm mơ thấy loại giấc mơ này hoàn toàn là do Lục Lâm Thành.