Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 334: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn

Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:18

Lúc Lương Yên nhìn thấy thông tin về chuyến bay lập tức phấn khích đến mức chỉ muốn sung sướng gào thét lên, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra tương đối bình tĩnh, sau đó quanh co lòng vòng hỏi địa chỉ nhà của Lục Lâm Thành ở thành phố B.

Lục Lâm Thành gửi địa chỉ nhà mình cho cô, Lương Yên học đại học ở thành phố B nên vẫn còn tương đối hiểu rõ về vị trí này, đây là một trong những khu dân cư cao cấp nhất ở thành phố B, nghe nói rất nhiều minh tinh khác cũng ở khu này.

Vì thế Lương Yên bắt đầu lấy địa chỉ của Lục Lâm Thành làm trung tâm rồi tra cứu các khách sạn lân cận, chỉ là khi nhìn thấy giá cả của mấy khách sạn xung quanh đó lại cảm thấy hơi đau ví, sau đó quyết định chọn hai khách sạn khá rẻ gửi cho Lục Lâm Thành.

[Em nên ở đâu thì tốt hơn, anh giúp em chọn một cái nhé! Cười tủm tỉm.jpg.]

Lục Lâm Thành không lập tức phản hồi.

Biết rõ anh bề bộn nhiều việc cho nên mới không thể trả lời tin nhắn kịp thời, nhưng mà điều này cũng không thể ngăn được tâm trạng kích động của Lương Yên lúc này, lại gửi liên tiếp mấy tin nhắn.

[Sẽ ở đó mấy ngày nhỉ, nếu như ở lâu thì em sẽ thuê phòng thay vì phải ở khách sạn.]

Một tiếng trôi qua, Lục Lâm Thành vẫn chưa phản hồi.

[Đọc được tin nhắn thì trả lời em, không có việc gì quan trọng lắm, không cần gấp gáp đâu. Đẩy mắt kính.jpg.]

Hai tiếng đã trôi qua, Lục Lâm Thành vẫn chưa phản hồi.

Lúc này Lương Yên mới sốt ruột không chờ được nữa.

[Anh đọc được tin nhắn của em không, em đến đó ở đâu bây giờ? Vô cùng đáng thương.jpg.]

Bốn tiếng trôi qua, Lương Yên vẫn không hề nhận được bất cứ tin nhắn trả lời nào của Lục Lâm Thành.

Lương Yên:

[Có phải anh đang hối hận vì đã mua vé máy bay cho em đến thành phố B không? Khóc lớn.jpg. Đừng vậy mà, nếu anh không muốn anh cứ trực tiếp nói thẳng, em sẽ chấp nhận được mà. Than vãn.jpg.]

Cả ngày hôm nay Lục Lâm Thành đều ở trong phòng thu âm lồng tiếng cho bộ phim mới của mình, để đảm bảo phòng thu âm yên tĩnh tuyệt đối nên không mang điện thoại, anh vừa kết thúc công việc đã cầm máy, vừa mới cầm máy lên đã nhìn thấy một chuỗi tin nhắn của Lương Yên.

Thời gian nào cũng có.

Từ icon cười tủm tỉm cho đến đẩy kính mắt rồi vô cùng đáng thương cho đến gào khóc, những hình ảnh sinh động cho thấy những cung bậc cảm xúc của Lương Yên trong mấy tiếng chờ đợi anh phản hồi.

Lục Lâm Thành nhìn thông tin khách sạn cô Lương Yên gửi đến cho anh, nhíu mày.

Cô tìm khách sạn để làm gì vậy?

Anh nhìn chằm chằm vào icon của Lương Yên, tưởng tượng đến dáng vẻ của cô lúc gửi cho anh những tin nhắn này, chân mày đột nhiên giãn ra, mỉm cười.

Anh trả lời rất ngắn gọn.

[Chiều nay anh bận thu âm.]

[Trực tiếp đến ở trong nhà anh.]

Lục Lâm Thành vẫn không thấy phản hồi tin nhắn, Lương Yên đang chìm trong cảm giác buồn bã duỗi tay duỗi chân nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ, cho đến khi điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn mới.

Lương Yên miễn cưỡng nhìn lên màn hình điện thoại một cái.

Sau đó giống hệt như được lên dây cót, cả người đột nhiên bật dậy khỏi giường.

Nhìn thấy mấy dòng chữ Lục Lâm Thành gửi đến trong lòng cô ngạc nhiên mừng rỡ lại cảm thấy hốt hoảng không thôi.

Lục Lâm Thành, bảo cô…Trực tiếp đến ở trong nhà anh?!

Chuyện này chuyện này…Có được xem là đang ở chung không…

Lương Yên che trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực, như vậy không tốt đâu, hai người bọn họ vẫn còn chưa kết hôn mà.

Nhưng anh lại bảo cô ở trong nhà mình!

Lương Yên nện thình thịch lên giường, phát điên mất thôi, phát điên mất thôi.

Lý trí nói cho cô biết chuyện sống chung với một người đàn ông khi hai người chưa kết hôn là không đúng, nhưng tình cảm lại nói rằng nếu như người đàn ông này là Lục Lâm Thành thì lý trí không muốn cái quái gì nữa.

Lương Yên vừa khinh bỉ chính mình ngón tay vừa lập tức động thủ phản hổi tin nhắn của Lục Lâm Thành: [Được ạ!]

Đó là Lục Lâm Thành đấy,

Con mẹ nó cái này ai mà chịu nổi.

** ** ** ** ** ** **

Lương Yên kéo vali xuất hiện trước cửa nhà Lục Lâm Thành.

Khóa cửa bằng vân tay, Lục Lâm Thành nắm ngón tay cáo của cô để cho khóa phân biệt ba lần, sau đó ghi nhớ.

Lương Yên dùng vân tay của mình ở cửa nhà Lục Lâm Thành.

Vừa bước vào cửa, Lục Lâm Thành đã cầm một đôi dép lê trong tủ để giày ra đưa cho cô.

Lương Yên đi dép lê cỡ lớn của anh tựa như một con thuyền nhỏ, lúc đi đứng hơi bất tiện, không nhịn được hỏi: “Có cái khác nhỏ hơn một chút không?’’

Lục Lâm Thành: “Bình thường không có ai đến đây nên không có, lần sau sẽ đi mua cho em.”

Sự chú ý của Lương Yên tập trung vào trong cụm từ “Bình thường không có ai đến đây”, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cong môi cười trộm một tiếng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.