Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 337: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:18
Trước mặt bọn họ là một nhóm lão thái thái đang hăng say xoay trái xoay phải theo âm nhạc.
Lương Yên nghe một lúc cũng có cảm giác như mình đã bị cuốn theo tiết tấu âm nhạc của điệu nhảy vuông, vô thức ngâm nga trong miệng, mũi nhân còn đánh từng nhịp từng nhịp trên mặt đất.
Lục Lâm Thành quay đầu nhìn sang Lương Yên đang nhìn các lão thái thái khiêu vũ, trong bóng cây rậm rạp trên đỉnh đầu bất chợt vang lên vài tiếng chim hót, những điệu nhảy của các lão thái thái nghiêm túc mà chăm chú, sân tập thể dục, sân luyện Thái cực quyền cái gì cần đó đều có đầy đủ, tất cả mọi người đều tập trung vào việc của mình, không hề chú ý đến hai người trẻ tuổi ăn mặc giản dị bình thường đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Lúc đầu Lục Lâm Thành nghĩ rằng đến công viên dành cho người già này sẽ rất nhàm chán, kết quả sau khi đến lại bất giờ phát hiện không chỉ không nhàm chán mà ngồi ở một nơi không ai nhận ra mình nhìn các bà các bác tập thể dục khiêu vũ thậm chí còn mang đến cảm giác thư thả tự tại lạ thường.
Anh đã quen với việc đi đến đâu cũng nhận được những tiếng hét chói tai, ánh mắt người người đều chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của anh, nhưng bây giờ ở đây anh chỉ giống như một người bình thường mà thôi.
Quả nhiên những địa điểm mà Lương Yên chọn thực sự không phải là điều mà bộ não mạch kín của người bình thường có thể tưởng tượng được.
Lương Yên đang nhìn chằm chằm vào mấy người đang khiêu vũ, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một quả cầu lông đang bay đến, rơi xuống trên nhánh cây bên cạnh hai người.
Một ông lão cầm vợt cầu lông đi đến, không ngừng đập vào nhánh cây để quả cầu rơi xuống, nhưng vị trí quả cầu rơi quá cao, không thể với tới.
Lương Yên nhìn quả cầu trên nhánh cây kia một cái, sau đó quay sang nói với Lục Lâm Thành: “Em đi giúp ông ấy một chút.”
Lục Lâm Thành cười nói: “Em có thể với tới được không? Hay là để anh đi?’’
Lương Yên bày mặt quỷ cho anh : ‘’Vóc người cao thì ghê gớm lắm sao ?’’ Rồi đắc ý chạy đến.
Lục Lâm Thành nhìn thấy Lương Yên cầm lấy vợt cầu lông trong tay ông lão, sau đó cố gắng nhảy lên một lái, quả cầu trên nhánh cây dễ dàng bị cô lấy xuống.
Lục Lâm Thành nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn tung tăng của Lương Yên, thế là cảm thấy hơi hối hận vì tối qua đã buông tha cho cô quá dễ dàng.
Ông lão nhặt được cầu lông xong cũng không ngay lập tức rời đi mà không biết đã nói với Lương Yên chuyện gì, sau đó Lục Lâm Thành nhìn thấy Lương Yên cầm vợt cầu lông đi theo ông lão.
Một già một trẻ đánh cầu lông ở trên bãi đất trống.
Lương Yên cầm vợt ngoắc ngoắc ra hiệu cho Lục Lâm Thành cũng đến đây đi nhưng anh lại không để ý đến.
Lương Yên nhìn người đàn ông đang ngồi dưới gốc cây ngô đồng phía bên kia, sau đó lại nhìn vợt cầu lông trong tay mình, dường như hơi do dự có nên quay lại đó hay không.
Ông lão đột nhiên đánh quả cầu đến: “Cô gái đỡ lấy này!’’
Lương Yên lập tức theo phản xạ có điều kiện vung vợt đập vào quả cầu, một già một trẻ bắt đầu đánh rất high.
Chỉ còn lại một mình Lục Lâm Thành ngồi trên ghế dài nhìn các ông các bà đang nhảy vuông, anh cảm thấy điệu nhảy vuông rất thú vị lúc Lương Yên vẫn còn ở đây bây giờ đột nhiên trở nên không còn ý nghĩa nữa rồi.
Cuối cùng Lục Lâm Thành vẫn đứng lên, đè vành mũ lưỡi trai xuống thấp, thản nhiên đi về phía hai người đang hăng say đánh cầu lông.
Anh đến gần, phát hiện thể lực một già một trẻ vẫn còn rất tốt, vừa đánh cầu vừa có thể nói chuyện phiếm.
Lục Lâm Thành nghe được nội dụng cuộc nói chuyện của hai người, đen mặt.
“Cô gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi?’’
“Hai mươi ạ.’’
“Cháu học trường nào thế?’’
“Học viện Điện ảnh ạ.”
“Học viện Điện ảnh, vậy cháu là sinh viên nghệ thuật rồi.”
“Đúng ạ, là sinh viên nghệ thuật.”
“A, đây có thể xem là trùng hợp không nhỉ, cháu trai ông lớn hơn cháu ba tuổi, đang là nghiên cứu sinh của trường đại học Bách Khoa đấy, hình như rất gần với trường học của cháu thì phải.”
Lương Yên phát hiện khả năng chơi cầu lông của ông lão tốt hơn cô rất nhiều, vẫn không ngừng đón quả cầu, không hề suy nghĩ cẩn thận hàm ý trong lời nói đó: “Đúng là rất gần, cách hai trạm xe buýt.”
“Chái trai ông cao một mét tám, trong trường cũng có nhiều cô gái theo đuổi nhưng nó lại không để mắt đến, nói chỉ muốn tìm một cô bạn gái học nghệ thuật.”
Lúc này Lương Yên mới cảm thấy lời nói của ông lão có gì đó không đúng lắm, đánh trượt quả cầu, quả cầu rơi xuống trên mặt đất, cô cười híp mắt nhìn ông lão: “Vâng ạ?’’
Ông lão càng nhìn càng cảm thấy Lương Yên thuận mắt, dung mạo xinh đẹp không nói, ăn mặc cũng nhẹ nhàng thoải mái rất được lòng các vị trưởng bối, qua cách nói chuyện có thể nhận thấy được là người có tính cách không tệ mới có thể trò chuyện được với một ông già như ông.