Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 347: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:18
Lương Yên dùng thuốc trợ sản xong, cảm nhận được tử cung co thắt đau đớn từng cơn, ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm.
Không biết có phải là do thai thứ hai hay nguyên nhân gì đó, quá trình sinh nở lần này cũng thuận lợi hơn so với lần sinh Bát Bát rất nhiều, chẳng bao lâu sau Lương Yên đã cảm nhận được bụng mình nhẹ bẫng trống rỗng, đỡ lấy, nữ hộ sinh ôm đứa nhỏ đến trước n.g.ự.c Lương Yên để cô ôm một cái, chúc mừng cô đã sinh một bé gái xinh đẹp.
Lúc Lương Yên nghe thấy là gái lập tức thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng đã rơi xuống.
Gần một năm chờ đợi của Lục Lâm Thành và Bát Bát cuối cùng cũng được đáp lại.
Cả người lớn và đứa nhỏ đều rất khỏe mạnh, đứa nhỏ được ôm đi trước, Lương Yên nằm trong bòng sinh quan sát hai tiếng đồng hồ không bị xuất huyết nhiều sau sinh mới được đẩy ra ngoài.
Lục Lâm Thành mong chờ con gái như thế, Bát Bát muốn em gái như thế, Lương Yên cho rằng sau khi em gái ra ngoài chắc chắn hai người đã đi đến phòng trẻ sơ sinh xem đứa nhỏ, kết quả chờ cô được đẩy ra khỏi phòng sinh, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy lại là Lục Lâm Thành một tay ôm con trai vẫn đang đứng chờ trước cửa, thấy cô đi ra lập tức bước đến đón.
“Bà xã, em vất vả rồi.’’ Lục Lâm Thành nắm tay cô đặt lên đó một nụ hôn.
Sau đó anh lại cúi người ôm Bát Bát đến gần để con trai hôn lên mặt cô một cái.
“Cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi.’’
Trái tim Lương Yên lập tức trở nên mềm nhũn.
**
Nhũ danh của em gái vẫn còn chưa được đặt, sau khi được tắm rửa sạch sẽ đã được đưa về phòng bệnh, ngoan ngoãn nằm ngủ trong nôi.
Bên cạnh chiếc nôi nhỏ vẫn luôn có một dáng người nho nhỏ khác.
Bát Bát quay về phòng bệnh, chờ được em gái mà mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng, gần như không rời khỏi cái nôi nhỏ này nửa bước, bàn tay nhỏ nhắn bám trên thành nôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô em gái bé bỏng đang ngủ sau bên trong không hề chớp mắt.
Thực ra đứa bé vừa mới sinh ra đều không được đẹp mắt cho lắm, nhăn nhắn nhúm nhúm làn da hồng hồng tựa như một chú khỉ nhỏ, nhưng Bát Bát vẫn nhìn đến mê mẫn, dường như rất muốn đưa tay ra sờ một cái nhưng lúc đến gần lại đột nhiên rụt tay trở về, tựa như đang sợ hãi sẽ chạm hỏng đứa nhỏ đáng yêu bên trong.
Lương Yên tựa đầu vào đầu giường, mỉm cười nhìn hai đứa bé.
Một lát sau, hình như em gái đã đi tiểu, có bảo mẫu ôm đứa nhỏ đi thay tã.
Bát Bát cũng lon ton đi theo sau lung bảo mẫu.
Lương Yên nhìn con gái mình ngay cả lúc thay tã cũng yên lặng không khóc tiếng nào, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi là lạ.
Lúc trước Lục Lâm Thành đã từng nói, con gái của hai người chắc chắc sẽ vừa ngọt ngào đáng yêu vừa ngoan ngoãn không quấy khóc, bây giờ nhóc con đã ra ngoài rồi, có vẻ như đúng là ngoan thật, dẫu sao ngoại trừ đói bụng muốn ăn sữa ra thì bình thường người ta cũng sẽ không khóc không ồn ào một tiếng nào, nhưng còn cục cưng ngọt ngào thì sao?
Tiểu gia hỏa này từ lúc bắt đầu ỷ lại trong bụng mẹ không muốn chui ra ngoài Lương Yên đã cảm thấy đứa con gái cục cưng ngọt ngào của mình dường như không hề đơn giản như thế.
Lục Lâm Thành bưng đĩa trái cây đi đến, theo ánh mắt Lương Yên nhìn sang: “Sao vậy?’’
Lương Yên bĩu môi: “Lục Lâm Thành, không phải anh nói con gái sinh ra nhất định sẽ giống em sao, nhưng tại sao em lại cảm thấy lúc vừa mới chào đời em chắc chắn không yên tĩnh như thế này.’’
Lục Lâm Thành che miệng khẽ ho khan một tiếng: “Sao em biết không giống em, em cũng đâu thể nhớ rõ những chuyện lúc mình còn bé.’’
“Dựa vào cảm giác của em, anh nhìn con gái từ lúc sinh ra đến giờ không hề khóc một tiếng nào đi, cũng không thèm để ý đến người khác nữa, khi em còn bé chắc chắn sẽ không như thế này.’’ Luong Yên nghiêm túc nói: “Trực giác của phụ nữ rất chuẩn.’’
Lương Yên nhìn con gái ngoan ngoãn được bảo mẫu thay tã chậc một tiếng: “Cũng không biết là giống ai?’’
Lục Lâm Thành nghe thấy cô nói cũng không lên tiếng, nhìn thoáng qua con gái yên tĩnh một cái, sau đó lặng lẽ xiên một miếng táo đút vào trong miệng Lương Yên.
Đứa nhỏ đã đổi tã xong, được bảo mẫu ôm đến trên giường Lương Yên chơi.
Để tiện cho nhóc con chơi, bão mẫu cố ý cởi chiếc tã lót nhỏ nhắn trên người nhóc ra, đứa nhỏ mặc một bộ đồ La Hán màu hồng phấn, nằm trên giường vừa đạp đáp bắt chân nhỏ vừa chăm chú nhìn trần nhà.
Bát Bát lại muốn chạm nhưng vẫn không dám chạm vào em gái.
Lương Yên nhìn dáng vẻ thận trọng của Bát Bát khẽ mỉm cười: “Không sao đâu, hôn em đi, ôm em một cái đi.’’
Lương Yên nghe được lời mẹ nói cắn ngón tay: “Nhưng… Có thể sao?’’ Nhóc hỏi Lương Yên xong, lại nhìn về phía Lục Lâm Thành.