Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 87: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn

Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:10

Trong phòng, người bạn nhỏ Lạc Lạc đang ngồi trên giường, nhóc con khoảng chừng bốn tuổi, mái tóc bên sừng dê* trên đầu rối loạn tùm lum tùm la, rõ ràng là dáng vẻ vừa mới tình ngủ, vừa khóc vừa đưa tay lau nước mặt cho mình.

(*Mái tóc bện sừng dê.)

Lương Yên kéo vali bỏ vào trong một góc phòng, thử thăm dò ngồi xuống bên mép giường chào hỏi: “Người bạn nhỏ Lạc Lạc.’’

Người bạn nhỏ Lạc Lạc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục khóc.

Bên dưới đạn mạc đều tỏ vẻ [Chắc có lẽ đứa nhỏ tỉnh lại không thấy bố mẹ nên đau lòng.]

Sau đó “bà vú” thực tập Lương Yên bắt đầu luống cuống tay chân dùng mọi cách dỗ con.

Cô đã mang ra hết những đồ chơi, đồ ăn vặt, những con búp bê hay tượng gỗ có trong vali hành lý của mình, nhưng Lạc Lạc cũng không thèm nhìn một cái, liên tục khóc lóc đã gần nửa tiếng đồng hồ.

[Lương Yên có biết dỗ dành không vậy, đứa nhỏ khóc lâu như vậy không tốt cho cơ thể đâu.]

[Rõ ràng Lương Yên đã bó tay rồi.]

[Tại sao tôi lại có cảm giác Lương Yên cũng sắp khóc thế này.]

[Yên Yên cố lên!]

……

Dỗ dành nhóc con như thế nào cũng không được, Lương Yên thực sự rất muốn khóc.

Cô lại giơ con búp bê nhỏ lắc lư trước mặt Lạc Lạc: “Cháu xem cái này đáng yêu biết bao nhiêu, Lạc Lạc đừng khóc nữa được không?’’

Lạc Lạc càng khóc thương tâm hơn: “Cháu không muốn hu hu hu hu hu…’’

Hốc mắt Lương Yên cũng đỏ bừng: “Vậy Lạc Lạc muốn cái gì nói cho dì được không, nhìn cháu khóc dì cũng muốn khóc quá.’’

Đạn mạc:

[Lương Yên lại tự xưng mình là dì kìa.]

[Nói thế nào đi chăng nữa thì người ra cũng gần ba mươi tuổi rồi còn xưng chị với một đứa nhóc sao được.]

[Lương Yên thật đáng thương.]

Lương Yên không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Lạc Lạc: “Lạc Lạc muốn chơi trò chơi không? Đừng khóc, chơi trò chơi được không?’’

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng điện thoại dỗ dành một đứa trẻ ngay trước ống kính máy quay, nhưng bây giờ cô gần như đã cùng đường bí lối rồi.

Nhưng rõ ràng Lạc Lạc không thể cảm thấy hứng thú với điện thoại của Lương Yên chút nào, tùy tiện lướt đến lướt lui trên màn hình mấy cái, vô tình lại click vào một bài viết Weibo.

“Cuốn tạp chí Hokkaido của Lục Lâm Thành đã được phát hành, trình diễn “Bản tình ca mùa đông” trong tuyết trắng.’’

Phía dưới là bức ảnh Lục Lâm Thành chụp ở Hokkaido.

Lương Yên nhìn thấy nhất thời cảm thấy xấu hổ muốn chết, ngay khi cô đang muốn thoát ra thì đúng lúc này Lạc Lạc lại đột nhiên nắm lấy tay cô, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

“Cháu muốn nhìn Lục ca ca.’’

Trong khoảnh khắc nghe được ba chữ “Lục ca ca” trong miệng Lạc Lạc, Lương Yên cảm giác như sét đánh ngang tai.

Cô chột dạ quay đầu lại nhìn camera phát sóng trực tiếp trên nóc nhà một cái, thử thương lượng cùng với Lạc Lạc: “Chúng ta đổi cái khác được không?’’

Lạc Lạc nghe vậy lại làm ra vẻ muốn khóc: “Cháu muốn xem, cháu phải xem Lục ca ca, mẹ cháu thích Lục ca ca, cháu cũng thích Lục ca ca hu hu hu…’’

Lương Yên bị tiếng khóc của Lạc Lạc dọa sợ, biểu cảm trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.

Khán giả đang ngồi xem phát sóng trực tiếp lúc đầu còn không biết “Lục ca ca” trong miệng Lạc Lạc là ai, cho đến khi ống kính máy quay đến gần.

Sau đó, đạn mạc chỉ còn [Mẹ kiếp!]

Nửa tiếng sau, Lương Yên ôm Lạc Lạc trong ngực, dưới ánh mắt soi mói nhìn lom lom của khán giả cả nước, nhìn về phía điện thoại di động, cùng Lạc Lạc nhìn ảnh chân dung của Lục Lâm Thành nửa tiếng đồng hồ.

Cũng chính là bức ảnh mới nhất của chồng trước của cô.

Sau đó Lương Yên mới phản ứng kịp, đứa nhỏ mình đang ôm trong ngực, lại chính là một fan nhí của Lục Lâm Thành.

Trong lòng thực sự rất muốn chết.

Lạc Lạc nắm chặt di động trong tay, chăm chú nhìn vào bức ảnh “ngọc” của Lục Lâm Thành trên màn hình điện thoại tựa như đang xem bộ phim hoạt hình mà cô nhóc thích nhất.

Người đàn ông trong hình mặc một chiếc áo bành tô màu nâu nhạt, dáng người cao ráo rắn chắc nổi bật giữa khung cảnh tràn ngập tuyết trắng ở Hokkaido.

Lương Yên thử thăm dò đưa tay ra, động tác rất nhẹ nhàng và cẩn thận, muốn rút điện thoại từ trong bàn tay nhỏ của Lạc Lạc ra.

“AAA…’’

Nhưng mà cô chỉ vừa mới chạm vào điện thoại của mình thì Lục Lạc đã không hài lòng hừ hừ một tiếng, bàn chân nhỏ nhắn đạp đạp, ôm điện thoại dịch người ra, quay lưng lại chỉ chừa lại cho Lương Yên một cái gáy dễ thương.

Lạc Lạc nhìn đến hứng khởi, lặng lẽ nhích lại gần màn hình điện thoại, chu môi hôn chụt lên khuôn mặt của Lục Lâm Thành trên màn hình một cái.

Lương Yên nhìn vào dấu nước miếng trên điện thoại, vẻ mặt lúc này chẳng khác nào một ông lão nóng nảy.

Thế mới nói người đàn ông Lục Lâm Thành này, bây giờ ngay cả cô nhóc học mẫu giáo cũng không buông tha sao?

Cô không biết anh ta thậm chí còn có những fan nhí như thế này đấy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.