Mọi Người Nghe Thấy Tiếng Lòng Tôi, Thay Đổi Tương Lai Bi Thảm - Chương 12: Địa Vị Trong Gia Đình, Khương Trạch ---

Cập nhật lúc: 02/12/2025 15:05

"Cha, mẹ, buổi sáng tốt lành." Thứ hai, sáu rưỡi sáng, Khương Uyển buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi trắng viền xanh, váy đồng phục màu xanh và giày da trắng của học sinh cấp ba Thánh Lam, bước vào phòng ăn.

"Chào buổi sáng, bảo bối nhỏ của mẹ." Thời Lam lập tức đứng dậy, kéo con gái lại và gọi thân mật.

Khương Liêm đang dùng máy tính bảng lướt tin tức, lập tức đặt máy tính bảng xuống bàn ăn, chào con gái. "Chào buổi sáng, bảo bối."

Khương Uyển ngồi vào ghế, vừa ăn sáng vừa trò chuyện với cha mẹ.

Đây là ngày thứ tư Khương Uyển trở về nhà họ Khương.

Vì cô mới được tìm về, Thời Lam không nỡ cả ngày không gặp con gái, nên vẫn chưa cho cô nhập học ở 'Thánh Lam', mà mỗi ngày đều dẫn Khương Uyển đi mua sắm.

Mãi đến khi tuần mới bắt đầu, Thời Lam mới đành lòng đau đớn cho con gái đi học.

Còn hôm nay, là ngày đầu tiên Khương Uyển đến 'Thánh Lam'.

"Em út đâu ạ?" Bữa sáng gần kết thúc, Khương Uyển mới chợt nhớ ra mà hỏi.

Lời cô vừa dứt, trong phòng ăn lập tức chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Động tác ăn sáng của Khương Liêm và Thời Lam như bị đóng băng giữa không trung.

Khương Uyển chớp chớp đôi mắt to tròn, cô... nói sai gì rồi sao?

"Cạch." Thời Lam nặng nề đặt chiếc thìa múc cháo xuống bát.

“Khương... Trạch.” Bà nghiến răng nghiến lợi, gọi từng chữ một.

Gần đây, mọi sự chú ý của hai vợ chồng đều đổ dồn vào cô con gái cưng, quên sạch cả cậu con trai út.

Còn Khương Trạch bị phớt lờ thì hoàn toàn không cảm thấy vị trí của mình bị hạ thấp khi em gái được tìm về, ngược lại còn rất biết ơn em gái đã thu hút hết sự chú ý của cha mẹ, cho cậu một khoảnh khắc được thở phào.

Tối qua vì là cuối tuần, Khương Trạch và đám bạn cày game đến tận hai giờ sáng, giờ vẫn chưa dậy.

“A Thái!” Thời Lam lớn tiếng gọi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, một thanh niên chạy vào, “Phu nhân.” Người đến khoảng hơn 20 tuổi, là người giúp việc của nhà họ Khương.

Nhà họ Khương vì có nhiều nam giới, việc dùng nữ giúp việc sẽ bất tiện cho mấy cậu con trai, nên đã thuê thêm vài nam giúp việc, chuyên làm những việc nặng nhọc.

“Đi kéo Khương Trạch xuống ăn cơm.” Thời Lam cố ý nhấn mạnh chữ 'kéo'. Ý là, dù Khương Trạch giờ có ngủ như c.h.ế.t cũng phải lôi cậu ta xuống.

“Vâng, phu nhân.” A Thái nhận lệnh lập tức chạy lên lầu.

Nhìn động tác thuần thục của A Thái là biết, chuyện này ở nhà họ Khương chắc đã quá quen thuộc.

[Cầu nguyện ba giây cho tiểu ca.] Khương Uyển thầm nhủ trong lòng.

Rồi cô bé cầm thìa lên, vô tư ăn uống.

Khương Liêm và Thời Lam nhìn nhau, cũng im lặng ăn.

“Á… A Thái, tôi g.i.ế.c cậu!” Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên từ lầu trên. Ngay sau đó là tiếng bước chân nặng nề và những lời lầm bầm c.h.ử.i rủa của Khương Trạch.

“Thiếu gia, mệnh lệnh của phu nhân.” A Thái nói với giọng điệu bình thản.

So với Khương Trạch hung hăng như khủng long bạo chúa, A Thái có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều.

“Mẹ kiếp.”

Khi Khương Trạch bị A Thái lôi đến phòng ăn, cậu vẫn mặc đồ ngủ, đi chân trần, tóc tai bù xù, hoàn toàn khác xa với hình ảnh thiếu niên tuấn tú khi cô bé mới gặp.

Khương Uyển ngẩn người, vẻ mặt đầy thông cảm, [Tiểu ca t.h.ả.m quá!]

Nghe Khương Uyển nói mình thảm, Khương Trạch liền nổi giận đùng đùng, “Em mới thảm! Em…”

“Khương Trạch, im miệng!” Khương Liêm thấy tình hình không ổn liền quát.

Khương Trạch, người có địa vị thấp nhất trong gia đình, lập tức không dám hé răng, mím môi dùng ánh mắt như phun lửa trừng A Thái bên cạnh.

Tất cả là lỗi của tên này.

Còn A Thái thì thần sắc tự nhiên, vẻ mặt chẳng hề bận tâm.

Dù sao anh ta cũng không sai, đó là mệnh lệnh của phu nhân.

Thời Lam thấy cậu con trai út không biết lỗi còn dám trừng mắt, liền tức giận cầm cái cốc trước mặt ném về phía Khương Trạch.

Khương Trạch theo bản năng đỡ lấy.

“Khương Trạch, tối qua mẹ đã nói với con rồi, hôm nay là ngày đầu tiên Bảo Nhi đi học. Mẹ có dặn dò đi dặn dò lại con phải dậy sớm, đừng để Bảo Nhi đi học muộn không? Con coi lời mẹ nói là gió thoảng bên tai đúng không?” Đối mặt với cậu con trai út, Thời Lam lập tức hóa thân thành khủng long bạo chúa phun lửa mà gào thét.

“…” Khương Trạch ngẩn người, hai mắt vô định nhìn về phía trước.

Hình như, có lẽ, chắc là, mẹ có nói chuyện này.

Nhưng lúc đó cậu đang cày game, không nghe kỹ.

Thấy vẻ mặt không biết gì của Khương Trạch là biết cậu ta chắc chắn không nghe lời mình nói, Thời Lam tức đến mức n.g.ự.c phập phồng không ngừng.

Quả nhiên, con trai gì đó, đều là đến để đòi nợ.

Khương Liêm lập tức nắm tay vợ an ủi, “Vợ ơi, đừng giận, muộn rồi, cứ để bọn nhỏ đi học trước, tối về rồi tính.”

Đã 7 giờ rồi, con gái cưng ngày đầu đi học, phải đến sớm để làm quen môi trường, làm quen bạn mới.

Thời Lam lúc này mới nhớ ra chuyện chính, “Đúng rồi, Bảo Nhi của mẹ ngày đầu đi học, không thể đến muộn được.” Bà quát Khương Trạch, “Nhanh chóng cút lên lầu mặc quần áo! 10 phút nữa mà mẹ không thấy con, tiền tiêu vặt tháng này của con sẽ không có một xu nào hết!”

Đối với cô con gái, cho một hai trăm triệu vào thẻ phụ để con tùy ý tiêu xài, hai vợ chồng còn cảm thấy cho ít quá.

Vì cảm thấy có lỗi, họ mong con gái tiêu càng nhiều càng tốt.

Còn đối với cậu con trai út, 10 vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng mà bà còn thấy cho nhiều, nếu không phải sợ thằng nhóc này không có tiền lại chạy đến chỗ bốn vị lão gia ‘xin tiền’ thì họ thậm chí còn không muốn cho một vạn.

Cậu con trai út đúng là một cái thùng không đáy, mấy người anh khác khi bằng tuổi cậu ấy, 10 vạn tiền tiêu vặt một tháng tiêu một nửa đã là khó khăn lắm rồi, còn Khương Trạch thì sao, không đủ. Còn thỉnh thoảng phải vay mượn mấy người anh khác nữa.

Cậu con trai út này còn chẳng bằng một miếng xá xíu.

Khương Trạch nghe vậy, tiền tiêu vặt vốn đã không đủ giờ còn bị cắt, lửa giận trong lòng lại bùng lên, nhưng đối phương là cha mẹ mình, đành phải nén giận chạy lên lầu đi vệ sinh cá nhân.

Chưa đầy 10 phút, thiếu niên sạch sẽ, sảng khoái, tuấn tú vô song đã vội vàng chạy xuống.

“Đi thôi!” Cậu gọi Khương Uyển đang im lặng chờ mình.

Khương Uyển đeo cặp sách mới theo Khương Trạch đi ra ngoài.

“Bảo Nhi, nếu có ai bắt nạt con thì cứ nói với tiểu ca của con, để tiểu ca của con đ.á.n.h cho chúng một trận.”

“Đúng vậy, tiểu ca của con tuy không có tác dụng gì khác, nhưng cơ bắp cuồn cuộn, đ.á.n.h người thì không thành vấn đề.”

Khương Liêm và Thời Lam vừa thấy con gái rời đi, liền lập tức đi theo, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò Khương Uyển, có chuyện gì thì tìm Khương Trạch, không có chuyện gì cũng tìm Khương Trạch, nói chung, mọi thứ đều tìm Khương Trạch.

Khương Uyển mỉm cười gật đầu đồng ý.

Còn Khương Trạch đang đi phía trước, mắt sắp phun ra lửa.

Sự khác biệt giữa con trai và con gái có cần phải rõ ràng đến thế không?

A, con gái thì có thể làm tiểu tiên nữ an an tĩnh tĩnh, còn con trai thì là một thằng khổ sai lớn.

Thiên vị đến tận nách luôn rồi.

Đương nhiên, Khương Trạch cũng chỉ dám lẩm bẩm vài câu trong lòng, cho cậu ta mười cái gan cũng không dám cãi lại cha mẹ.

“Cha mẹ, hai người vào nhà đi ạ, tan học con sẽ về ngay.” Khương Uyển ngồi trong xe, nhìn cha mẹ đầy quyến luyến, cứ như cô bé sắp đi du học không bao giờ trở lại vậy.

“Được rồi, Bảo Nhi, nhớ mẹ thì gọi cho mẹ nhé, điện thoại của mẹ lúc nào cũng bật.” Thời Lam quyến luyến nhìn con gái.

“Ba cũng luôn mở máy.” Khương Liêm cũng lập tức nói.

“Dạ, bye bye, cha mẹ.” Khương Uyển vẫy tay chào cha mẹ.

Khương Trạch ngồi bên trong xe lườm một cái.

Mấy người đến để tấu hài à?

Chỉ là đi học thôi mà, đâu phải đi du học nước ngoài, có cần làm quá lên như đi mấy năm không gặp mặt vậy không?

“Lái xe đi, nhanh lên!” Khương Trạch thực sự không thể nghe thêm được nữa, lập tức nói với chú Trương tài xế phía trước.

“Vâng, tiểu thiếu gia.” Chú Trương lập tức khởi động xe.

“Bảo Nhi, đến trường con muốn ăn gì thì mua đó nhé, đừng để bị đói.” Thời Lam đuổi theo xe mấy bước dặn dò.

“Dạ vâng mẹ, mẹ cứ yên tâm.” Khương Uyển quay đầu lại gọi mẹ.

--- Tất cả mọi người nghe trộm tiếng lòng tôi thay đổi tương lai bi t.h.ả.m -

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.