Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 14
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:22
Nghe con gái nói chuyện, Cát Tuyết cũng không nhịn được mà nghĩ đến mình cũng đã từng được Thái hậu nương nương tán thưởng tay nghề thêu thùa.
Dù là tay nghề của chị đã đến mức xuất sắc, dù là được Thái hậu nương nương - người có thân phận tối cao ở thế giới kia khen ngợi, thì nói cho cùng ở niên đại phong kiến đó chị cũng chỉ là một thợ thủ công tầm thường mà thôi.
Mà bây giờ, chị lại có thể dựa vào môn thủ công này trở thành chuyên gia. Thậm chí còn có thể thành lập một trường phái mới của riêng mình, sự cám dỗ của chuyện này quả thực rất lớn…
Ai quy định phụ nữ thì không thể có tham vọng chứ.
Cát Tuyết chị trước đến giờ đều chưa bao giờ là người có tính cách ‘hài lòng với hiện tại’, bây giờ cơ hội đã đưa đến trước mắt rồi, nếu không biết trân trọng thì đúng thật là không biết tốt xấu rồi!
Cho nên chị cũng đồng ý với quan điểm của con gái mình.
Chỉ là…
“Đây là lý do mà con cảm thấy nhất định phải đi sao?”
Sau khi xác định tóc mẹ mình đã không còn đọng nước nữa, Cát Tường chuẩn bị cầm máy sấy tóc, nghe thấy mẹ nói thế thì cô nhanh nhẹn đáp: “Mẹ, mẹ cũng không thể nào cứ mãi trốn trong nhà không ra ngoài chứ, mẹ không nghĩ đến chuyện đi đến các nơi trên cả nước nhìn một chút sao?”
Cát Tuyết liếc con gái một cái, đương nhiên chị hiểu rõ hàm ý trong lời nói của con gái mình.
Đúng vậy.
Những nơi tốt đẹp như vậy.
Đương nhiên chị không cam tâm ở trong nhà cả đời.
Chỉ là bây giờ hai mẹ con chị chả là cái thá gì, chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp! Nhưng mà lại không có thực lực bảo vệ mình.
Tuy rằng không nên mặt dày đề cao mình như vậy.
Nhưng mà, bất kể là vương triều Khang Tuấn hay là số phận ban đầu của Cát Tường thì đều nói rõ với chị rằng, không nên nhìn thế giới này một cách quá đơn giản, mỗi một nơi đều có một số nấm độc hại người ẩn nấp ở mọi ngóc ngách, chúng có thể động tay vào bất cứ lúc nào!
Chị không dám đặt cược vào xác suất may mắn đó.
Con gái vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn chưa dậy thì hoàn toàn mà đã có dung mạo kinh người rồi.
Bản thân chị thì càng không cần phải nói nữa, chị cũng hiểu được cách làm của nguyên thân, mang một gương mặt còn tinh xảo hơn rất nhiều so với mình ở kiếp trước, chị thật đúng là không dám đi lại xung quanh khi không có năng lực tự bảo vệ mình.
Chị là phụ nữ, dĩ nhiên cũng rất thích chưng diện, nếu không phải là bất đắc dĩ thì chị thật sự là không thể làm được chuyện cực đoan như là chuyện hủy đi dung mạo của mình.
Chị đã từng dùng son phấn bột nước để làm mình trở nên xấu hơn, nhưng mà chuyện đó cũng chỉ qua mắt được những người dân không có kiến thức ở vương triều Khang Tuấn thôi.
Ở cái thời đại cởi mở này, cách làm qua mắt người khác này của chị căn bản không đáng được nhắc đến.
Hơn nữa, chị xinh đẹp như vậy, cho dù không cho người ngoài nhìn thì mình tự nhìn cũng vui mà…
Chị thật sự không thể chấp nhận chuyện vì xinh đẹp quá mức mà cả đời phải sống một cuộc sống trốn tránh.
Mà cho dù coi như chị có thể chịu đựng được, nhưng mà chị cũng không đành lòng để con gái phải sống một cuộc sống gò bó như vậy được.
Cho nên… như vậy xem ra, Phó Lập Thành vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Nếu như… nếu như… Phó Lập Thành không đồng ý hợp tác, chị chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.
Nghĩ đến đây, Cát Tuyết bỗng có một chút xíu chờ mong người đàn ông đó đến.
Sáng sớm ngày tiếp theo.
Mẹ con Cát Tuyết vừa thức dậy, rửa mặt xong, đang đi dạo trong sân rèn luyện thân thể thì nghe thấy tiếng có người gõ cửa.
Bác cả Cát Nhân đang đan rổ dây trong sân ngăn cản em gái mình đi ra mở cửa, đang định tự mình đi thì đã nhìn thấy Cát Thúy Phương vội vội vàng vàng đi từ trong phòng bếp chạy ra rồi.
Vừa đi bà cụ vừa nói to: “Đây! Đây!”
Vừa dứt lời, người đã đi đến cửa nhà, bà cụ vừa đưa tay rút chốt cửa, vừa kéo cửa ra vừa không quên lẩm bẩm: “Ai vậy? Vừa mới sáng sớm…”
Ngoài cửa bống truyền đến một giọng nói vừa già nua vừa hiền lành: “Thúy Phương, là chị đây.”
Cát Thúy Phương sững sờ, hỏi theo bản năng: “Chị cả? Sao chị lại đến đây, sao đến sớm như vậy?”
Cánh cửa lớn được mở ra, Cát Thúy Phương nhìn chị cả đã bảy mươi mấy tuổi của mình, lớn giọng hỏi thăm, vẫn không quên đưa tay ra đỡ chị cả mình vào nhà.
Chị cả nhà họ Cát tên là Cát Phán Đệ, mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, nhưng mà đi đứng vẫn rất nhanh nhẹn, lúc nhìn thấy em út nhà mình, trên mặt bà cụ lập tức nở một nụ cười tươi như hoa cúc: “Chị đến thăm em một chút.”
Vừa nói, chị cả Cát tháo cái gùi sau lưng xuống, giao cho Cát Nhân vừa đi đến.
Cát Thúy Phương nắm tay chị cả nhà mình, dắt bà cụ vào trong nhà, ngoài miệng không quên nhắc: “Chị nói chị đó, một đống tuổi rồi, sao mà vẫn tự đi đến, lần sau đừng đem theo đồ nữa, nhà em không thiếu ăn đâu.”