Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 17

Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:23

Có thể có một số người cảm thấy nếu như tuyển những học sinh có ô dù như thế thì tỉ lệ lên lớp của trường làm sao mà cao được.

Đây là thành kiến của rất nhiều người, càng là gia tộc có nội tình thì sẽ yêu cầu càng cao với con cháu, trái lại con cháu của những nhà này thường có thành tích rất thấp.

Hơn nữa, một người có thể vững vàng làm hiệu trưởng của một trường cấp ba trực thuộc, lại còn có thể qua lại với những nhà có quyền có thế mà không rơi vào thế hạ phong thì liệu có thể là người ngu ngốc sao?

Hiệu trưởng bỏ ra một số tiền làm học bổng, dùng để thu hút những học sinh có thành tích xuất sắc, nhưng mà lại là con em của những gia đình nghèo khó,

Chỉ cần có thành tích học tập tốt, không những không cần tốn tiền học phí mà còn có phần thưởng phong phú nữa.

Cách làm như thế, ở những năm tám mươi vẫn là cái gì đó rất mới lạ, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Buổi trưa mười hai giờ.

Là thời gian các học sinh nghỉ trưa.

Giữa trưa ánh nắng lên cao, trong lùm cây bên cạnh sân thể dục xi măng, có rất nhiều học sinh không thích ngủ trưa đang tụ tập tốp năm tốp ba.

Ở một nơi hẻo lánh nhất trong đó, có mấy nam sinh cao to đang ở trên một cây long não cổ thụ rậm rạp.

Trên tay nam sinh cao to ngồi dưới cùng cầm một máy chơi game đang thịnh hành nhất thời bấy giờ, ngón tay bấm lia lịa, vẻ mặt tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình, người không biết còn tưởng cậu ấy đang nghiên cứu cái gì đó quan trọng lắm.

“Tôi nói này Nhị Cẩu, cậu vẫn còn đang chơi cái trò chơi dở hơi đấy của cậu à? Tôi cũng không hiểu nổi nữa, chỉ là một cái trò xếp hình thôi mà, cậu cũng chơi mấy tháng rồi đó? Thành thứ nhất cũng không qua nổi à ha ha, không phải anh em coi thường cậu, tôi thấy cậu từ bỏ được rồi đó, những thứ như là trí thông minh ấy, nó là bẩm sinh rồi.”

Trong giọng nói của nam sinh tuấn tú phong lưu này mang theo sự trêu chọc rõ ràng, nói xong lời này, cậu ấy còn ác ý duỗi chân ra, giở trò quấy rối vừa động mồm vừa động tay với người anh em đang phân cao thấp với máy chơi game.

Nam sinh cao to tên là Cẩu Lan Thần(*), nghe thấy người anh em Vệ Cẩn trêu chọc mình, cũng không thèm có một chút phản ứng lại, dù sao từ nhỏ đến giờ vì cái họ của mình mà cậu ấy đã bị đặt biệt danh quen rồi.

(*) Cẩu Lan Thần: chữ Cẩu trong tên nhân vật này là chữ cẩu trong ‘cẩu thả’, nhưng cũng đồng âm với chữ ‘cẩu’ trong ‘con chó’, chữ Lan Thần lại đồng âm với ‘Lang Thần’ trong ‘Nhị Lang Thần’ - Dương Tiễn, nên bị đặt biệt danh là ‘Nhị Cẩu’.

Nếu như ngày nào cũng tức giận thì cậu ấy đã sớm tức c.h.ế.t rồi.

Nhưng mà cậu ta dám duỗi chân ra? Duỗi chân ra thì thôi, thế mà vừa quấy rối một cái là cái thành mà chỉ một chút nữa thôi mình đã có thể chơi qua nhưng trong nháy mắt đã tan tành rồi.

Trông thấy trên màn hình của máy chơi game hiển thị hai chữ ‘thất bại’, lại nghe thấy tiếng trêu chọc chế giễu không ngừng bên tai của người anh em.

Trong nháy mắt, Cẩu Lan Thần thẹn quá hóa giận, cậu ấy cất máy chơi game vào túi áo, sau đó đúng lúc Vệ Cẩn muốn leo lên cây cao hơn nữa thì cậu ấy níu lấy chân Vệ Cẩn, không thèm để ý Vệ Cẩn vẫn đang cầu xin tha thứ mà dùng một tay lôi người xuống.

“Mẹ kiếp đmm Vệ Cẩn, nếu không tại cậu thì tôi chắc chắn đã qua được thành thứ hai rồi.”

Rống xong vẫn chưa hết giận, Cẩu Lan Thần vung nắm đ.ấ.m lên chào hỏi với khuôn mặt ẻo lả của Vệ Cẩn.

Vệ Cẩn nhìn có vẻ nhã nhặn, trắng trắng mềm mềm, thực ra tay chân cũng không tệ, lúc bị Cẩu Lan Thần kéo xuống, cậu ấy lật người như một con diều, vững vàng đáp xuống đất.

Nhìn thấy bạn tốt thẹn quá hóa giận giơ nắm đ.ấ.m về phía mình, Vệ Cẩn linh hoạt né tránh, trên mặt vẫn là vẻ cười đùa cà khịa:

“Không được thì không được, làm gì mà không dám thừa nhận chứ, Nhị Cẩu Tử, không phải anh em nói cậu chứ, lấy cái đầu óc đó của cậu thì căn bản là không thích hợp với trò chơi có độ khó cao như trò xếp hình đâu, vẫn nên từ bỏ đi…”

“Tôi x%*x, ai là Nhị Cẩu hả, ai là Nhị Cẩu hả, tôi thấy cậu thích ăn đòn rồi đó, đừng tưởng ông đây không nghe ra cậu đang cà khịa tôi!”

Gương mặt tuấn tú cương nghị của Cẩu Lan Thần đỏ bừng bừng.

Đối với bạn tốt thối mồm thì không phải nể tình, sau khi hai người so chiêu được hai ba phút thì cuối cùng Vệ Cẩn cũng không địch lại, bị Cẩu Lan Thần thành công đè xuống đất tác động vật lý lên người.

Hai tay Vệ Cẩn bị bạn tốt bắt chéo ra sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo điển trai cũng bị ép lên mặt đất, cậu ấy vừa cười vừa giãy giụa tru lên:

“Nhị Cẩu, cậu mau buông ông nội cậu ra, đánh nhau thì đánh nhau, khuôn mặt đẹp trai của tôi sao có thể chịu nhục được, tôi dựa vào khuôn mặt này mà dụ dỗ các em gái nhỏ đấy…”

Cẩu Lan Thần xả hết giận, cũng sảng khoái rồi, sau khi buông tay ra thì dứt khoát đứng dậy, liếc mắt nhìn thấy Vệ Cẩn bị đánh cho đến nỗi toàn thân đều là bùn đất thì thấy rất hài lòng.

Về phần lời nói xàm xí trong miệng bạn tốt thì cậu ấy đã sớm nghe quen đến nỗi vào tai trái ra tai phải rồi. Cậu ấy quay người vịn vào thân cây, chân dưới đạp một cái thì cả người đã ngồi trên cành cây rồi. Sau đó móc máy chơi game từ trong túi áo ra, định tiếp tục cố gắng.

Cậu ấy nhất định phải chứng minh cho tên Vệ Cẩn này thấy, cậu ấy không ngu ngốc.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.