Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 25
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:23
Có lẽ là vì thấy cô bị hôn mê, lại là một con nhóc con mười mấy tuổi, không có bất kỳ khả năng chạy trốn nào, không những không lấy cặp sách của cô mà ngay cả tay chân cũng không trói lại luôn, lúc này mới để cho Cát Tường thuận tiện.
Nếu không thì còn phải làm phiền điện thoại nhỏ bé giúp cô mở trói nữa.
Đợi đến khi cô khó khăn lắm mới lén lút viết xong tin tức ở trên khăn tay, trong lòng thầm nói với Đoàn Tử: “Đoàn Tử, cậu có thể bảo bạn tốt của cậu đưa chiếc khăn tay này cho bác năm được không?”
Thực ra cô càng muốn để Đoàn Tử đi hơn, dù sao thì Đoàn Tử cũng không phải một chú chim bình thường, nó là yêu tinh, đừng thấy nó nhỏ bé như thế mà nhầm, trí thông minh của nó không hề thấp hơn loài người.
Nhưng mà nếu Đoàn Tử đi rồi thì cô không cách nào gọi người con chim ở gần đây đến giúp đỡ nữa.
Tuy rằng hai năm mà cô đi du ngoạn đó có học được một chút võ thuật với hai người hầu, đối phó với người thường thì chắc là có thể thắng được, nhưng mà nếu lỡ như hai tên này có s.ú.n.g thì sao?
Lúc cô và mẹ vừa đến thế giới này, biết người ở thế giới này chỉ biết võ thuật ngoại công(*), còn chưa kịp mừng thì nhìn thấy trên tivi có thứ gọi là vũ khí nóng.
(*) Ngoại công: chỉ có võ công bên ngoài, không có nội công.
Thế là lập tức tỉnh tảo lại trong sự đắc chí, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Đoàn Tử hiểu rõ sự lo lắng của cô, nói nói: “Được, tớ bảo Tiểu Thứu Thứu đi, ban ngày nó đã từng gặp bác năm rồi, hơn nữa tốc độ của nó rất nhanh, vừa đi vừa về chưa đến mấy phút.”
Cát Tường vẫn luôn không bị hôn mê, đương nhiên cô biết vị trí bây giờ của mình cách đồn cảnh sát cũng không xa lắm.
Lúc đó cô vừa đi ra khỏi đồn cảnh sát không lâu lắm thì gặp phải mất tên này, sau đó bọn hắn đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ, tính như vậy thì hoàn toàn không xa lắm.
Cô vẫn cố gắng duy trì tư thế lúc ban đầu, cho dù tay chân đã bắt đầu cứng ngắc run lên, nhưng mà cô vẫn không dám động đậy, chỉ dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận nghe thấy tiếng vỗ cánh rất nhỏ của Đoàn Tử, trong lòng cô biết Đoàn Tử đang đi tìm loài chim tên là Tiểu Thứu Thứu giúp đỡ.
Hy vọng nó hành động nhanh một chút, trong nhà ngoại trừ mẹ cô biết cô có năng lực như thế nào thì những người khác không ai biết dưới vẻ về ngoài yếu đuối là giá trị sức mạnh không hề kém.
Có lẽ bà nội và các bác rất lo lắng, ôi ôi ôi, cô cảm thấy sau khi trở về cái m.ô.n.g của mình khó mà giữ được rồi…
Cô không dám tưởng tượng sau đó mình sẽ phải đối mặt với cảnh tượng vừa đáng sợ vừa mất mặt như thế nào nữa, Cát Tường bắt đầu chuyển hướng suy nghĩ của mình, nghiên cứu chú chim nhỏ…
Cũng không biết chú chim tên là Tiểu Thứu Thức là loài đáng yêu như thế nào nhỉ…
Đại đội Thủy Tào là đại đội gần nhất trên thị trấn.
Cách đồn cảnh sát thị trấn khoảng chừng ba bốn dặm, chờ nhóm người Cát Binh lái xe đến thì thời gian cũng mới qua khoảng năm phút.
Tin tức ở nông thôn được lan truyền rất nhanh, lúc này cửa nhà người bị hại đã bị những người dân trong thôn xúm lại đông như kiến.
Mọi người đều là hàng xóm láng giềng nên cũng không có cảm giác kính sợ cảnh sát, mọi người đều đứng yên chỗ đó, chen chen chúc chúc ló đầu vào hóng hớt.
Cát Binh và hai người cảnh sát khác khó khăn lắm mới chen được một lối đi từ trong đám đông, gặp mặt và bàn bạc với cán bộ đại đội phát hiện án mạng đang đứng ở cổng để bảo vệ hiện trường gây án…
Trải qua một loạt các cuộc điều tra sơ bộ, với nhiều năm kinh nghiệm làm trinh sát hình sự, đại khái là Cát Binh đã có thể xác định được đây là một vụ án g.i.ế.c người cướp của.
Người bị hại là một gia đình ba thế hệ gồm bà cụ, con dâu, và một cô cháu gái bốn tuổi.
Đàn ông trong gia đình này làm công ở bên ngoài trong thời gian dài, hai ngày trước có về nhà một lần, quả thật có mang theo một chút tiền bạc về nhà, bà cụ nhà này là một người thích khoe khoang.
Nhất là khi mấy năm nay con trai bà cụ nhận được không ít công trình nhỏ ở bên ngoài, cũng kiếm được nhiều tiền hơn so với công nhân chín giờ đi năm giờ tối về.
Thì là do bảy, tám năm trước, ngay cả một công việc cũng không có, bà cụ bị người ta chê cười mấy chục năm cuối cùng cũng được nở mày nở mặt.
Thế là mấy ngày gần đây bà cụ khoe khoang với mấy người hàng xóm là lần này con trai mình đưa về rất nhiều tiền các kiểu…
Theo lời khoe khoang lúc đó của bà cụ thì chỉ riêng tiền mặt đã có mười nghìn rồi.
Ở những năm tám mươi mà nói, mười nghìn là khái niệm gì, chỉ là những người có thể lấy ra một nghìn cũng đã ít đến thảm thương rồi, thế này đã rất thu hút sự chú ý của người khác…