Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 28
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:23
Mà chú kền kền kia, Cát Binh vẫn lo lắng nó bay đi mất nhưng mà nó vẫn ngoan ngoãn bay quanh trên chiếc xe cảnh sát, bay theo bọn họ về đồn cảnh sát.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Cát Binh xuống xe, dường như chú kền kền rất thích người đã cho nó ăn ngon, không hề khách sáo mà đậu trên vai Cát Binh.
Mặc dù Cát Binh cảm thấy trên vai hơi nặng, không thoải mái, nhưng mà cũng không từ chối, sau đó để lại mấy nạn nhân cho cấp dưới xử lý, mình thì nhanh chóng đi về hướng văn phòng.
Đồn cảnh sát bọn họ có quá ít cảnh sát.
Những tên hung thủ g.i.ế.c người này không phải là kẻ liều mạng bình thường, chỉ bằng mấy người cảnh sát bọn họ thì không thể bảo đảm xác suất thành công.
Cho dù ông ấy vội vàng muốn cứu cháu gái ra ngay lập tức, bắt được hung thủ, nhưng mà vẫn phải nghĩ cho an toàn của những cảnh sát còn lại, cho nên, giờ phút này, cho dù là ông ấy nóng ruột như lửa đốt nhưng mà vẫn phải ép cho bản thân mình thật tỉnh táo.
Nhất định phải gọi điện thoại cho bộ đội vũ trang, sau khi xác định mượn được người rồi thì ông ấy mới có thể yên tâm dẫn theo cấp dưới chạy đến trước.
Mọi loại suy nghĩ trong lòng làm cho Cát Binh nhíu mày đến nỗi nhăn cả lại, dưới chân ông ấy như có gió, bước mấy bước đã đến văn phòng làm việc của mình.
Nếu không phải là trên vai ông ấy có tên nhóc ăn vạ không đi này thì ông còn có thể chạy nhanh nữa.
Nhưng mà, khi Cát Binh vừa dùng lực mở cửa văn phòng làm việc ra thì thấy một người đàn ông to cao tuấn tú đang ở bên trong, ông ấy đứng hình mấy mấy giây, miệng mấp máy, theo bản năng nói: “Em rể hờ, sao cậu lại ở đây?”
Phó Lập Thành: “…”
Phó Lập Thành mặc một bộ quân phục chỉnh tề, đang ngồi trên ghế dài ở cạnh tường với tư thế ngay ngắn, trên tay còn cầm một quyển tạp chí quân sự.
So với sự kinh ngạc của ông anh vợ hờ thứ năm thì ánh mắt của Phó Lập Thành dừng lại trên chú kền kền mấy giây, sự kinh ngạc trong lòng cũng không ít hơn ông ấy là bao.
Dường như Phó Lập Thành cũng không nghe thấy xưng hô của Cát Binh với mình, bình tĩnh đứng dậy chào hỏi, giọng nói của anh trầm thấp, có vận vị của người đàn ông chín chắn:
“Em đến đón Cát Tuyết và Cát Tường đến bộ đội, vừa vặn tiện đương nên vào thăm anh năm trước, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nói xong lời này, ánh mắt của người đàn ông to cao đĩnh đạc không tự chủ mà nhìn vào chú kền kền to lớn hơi xù lông, trong lòng thầm nhủ, ông anh vợ hờ thứ năm này của mình cũng ghê gớm đây, loài chim hung mãnh như vậy mà cũng có thể thuần phục được.
Cát Binh không chú ý đến ánh mắt của Phó Lập Thành, mãi mới phản ứng lại được là mình đã nói gì.
Ít nhiều gì cảm thấy mình kinh ngạc vì chuyện nhỏ như vậy cũng thấy có chút mất mặt.
Ông ấy ưỡn thẳng lưng lên theo bản năng, muốn tỏ ra vẻ mặt nguy hiểm.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy em rể hờ nói thì cũng không đoái hoài đến mặt mũi gì gì đó nữa.
Mặt mũi thì lúc nào cũng có thể lấy lại được, vẫn nên nghĩ cách cứu viện cháu gái trước, bắt được tội phạm g.i.ế.c người mới là nhiệm vụ gấp rút.