Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 34
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:24
Thấy cô nhóc bị mình cười mà có chút ngượng ngùng nghiêng đầu đi, chị nắm lấy tay con gái, dịu dàng nói:
“Con đó, mặc dù anh năm vẫn chưa nói cụ thể, chỉ nói là con gặp phải tội phạm g.i.ế.c người, bị dính líu vào, không có việc gì to tát, nhưng mà mẹ hiểu con, trong chuyện này tất nhiên có nội tình, chờ cơm nước xong xuôi, con nói lại tỉ mỉ cho mẹ…”
Mẹ nhắc đến chủ đề này, Cát Tường lại hồi phục lại tinh thần, cô vừa định nói cho mẹ biết cô đang báo thù cho Tiểu Cát Tường, thì lại phát hiện bên cạnh vẫn còn một người đang đứng đó.
Cát Tuyết thuận theo ánh mắt của con gái nhìn qua.
Chị phát hiện người này cũng mặc một bộ quân phục, chắc là đi cùng với người chồng hờ của chị, giờ phút này đang bối rối khó xử đứng đó.
Trong lòng Cát Tuyết hiểu rõ, vừa rồi trong mắt bà cụ chỉ có con rể, ngay cả mẹ con hai người mà còn quên thì sao có thể nhìn thấy người ngoài.
Chị nở một nụ cười dịu dàng với người quân nhân trẻ tuổi đó, nói: “Đừng đứng đó nữa, nhanh đi vào nhà đi!”
Chị dâu cười như thế một cái, Tiểu Trương chỉ cảm thấy toàn bộ bóng tối đều sáng lên, trong lòng nghi ngờ con người có thể trông như thế sao?
Thật sự không phải là tiên nữ hạ phàm chứ?
Cũng ngay giờ phút này, rốt cụ Tiểu Trương cũng biết, thì ra trên sách nói rằng nụ cười đẹp đẽ như trăm hoa đua nở rốt cục là có ý gì.
Dường như anh ta đi cùng tay cùng chân theo sau chị dâu, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ dội lại.
Chắc chắn là thủ trưởng nhìn mặt!
Ban đêm yên tĩnh.
Lúc Cát Tường cố gắng viết xong bài tập về nhà, thời gian cũng đã sắp mười hai giờ đêm.
Cô khẽ thở dài một hơi, khép sách vở lại, đặt từng quyển từng quyển vào cặp, sau khi kiểm tra và xác nhận không bỏ quên quyển nào thì mới đứng dậy vận động khớp cổ đã hơi cứng lại một chút.
“Làm bài tập xong rồi sao?” Một giọng nói dịu dàng của phụ nữ vang lên.
Cát Tường quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra thế mà mẹ vẫn chưa nghỉ ngơi, cô nhẹ nhàng ‘vâng’ một tiếng rồi lại đi về phía bồn rửa tay, nhẹ nhàng rửa tay, sau khi dùng khăn khô lau tay rồi mới bước về phía giường.
“Tại sao mẹ vẫn chưa ngủ? Con làm ồn đến mẹ sao?” Cát Tường nằm xuống phía ngoài giường, quay người lại hỏi mẹ.
Cát Tường vẫn còn là học sinh, ngoại trừ những ngày được nghỉ thì cơ bản mỗi ngày đều phải dậy sớm, cho nên cô chọn ngủ ở bên ngoài, như thế tương đối thuận tiện.
Ban đêm tháng năm hơi se lạnh.
Cát Tuyết đưa tay dịch chăn cho cho gái, cũng nằm xuống cùng cô, chị nói:
“Không có làm ồn đến mẹ, chỉ là mẹ vẫn chưa buồn ngủ, hơn nữa ngày mai mẹ còn có thể ngủ bù được, con thì ngày mai còn phải đi học, không còn sớm nữa rồi, nhanh ngủ đi!”
Bây giờ Cát Tường vẫn chưa thấy buồn ngủ, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe lời nhắm lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Cô muốn hỏi mẹ có phải là hai người bởi vì đã báo được thù cho Tiểu Cát Tường nên mới hưng phấn đến nỗi không ngủ được không.
Hay là… bố hờ đến, làm mẹ rối bời ruột gan?
Chỉ là những lời này cô vẫn chưa hỏi được thì đã ngủ thiếp đi bởi những cái vỗ có tiết tấu của mẹ.
Một buổi tối cảm xúc căng thẳng, cũng dần dần buông lỏng xuống dưới hơi thở quen thuộc của mẹ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Cát Tường mơ mơ màng màng nghĩ, hay là mẹ không ngủ được chỉ vì tối nay cô phải phải rắc rối, mẹ muốn thức cùng cô mà thôi…
Mang theo suy đoán này, trong lúc ngủ mơ, khóe miệng Cát Tường còn cong cong lên.
Cát Tuyết nghe tiếng thở đều đều của con gái, biết con gái đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà động tác trên tay chị vẫn chưa dừng lại, vẫn vỗ có tiết tấu ru con gái ngủ.
Lại qua mười mấy phút nhưng mà xác định con gái đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu rồi Cát Tuyết mới dừng lại động tác vỗ, mở mắt thấy khuôn mặt ngủ đỏ bừng của con gái, chị bất đắc dĩ cười cười.
Cát Tuyết nghĩ, con gái mình tốt bụng như thế cũng tốt, sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện chị không thể nào trách cứ con gái được.
Chị biết rõ dù không có thù hận của hai mẹ con nguyên thân thì khi con gái bị những người kia phát điên bắt cóc, lúc đó giả vờ ngất, sau đó lại trốn thoát thì đó mới là cách làm đúng đắn nhất.
Cát Tường đã làm rất tốt, nhưng mà làm cha làm mẹ, cho dù là biết con gái có năng lực tự cứu mình, cho dù nhìn tận mắt con gái bình an trở về bên cạnh mình, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến con gái còn nhỏ bé như vậy mà đã phải trải qua những chuyện đáng sợ như vậy thì chị không thể nào ngủ được, lo lắng rằng tâm lý con gái sẽ có ám ảnh tâm lý.
Cho đến giờ phút này thấy Cát Tường ngủ nhanh như vậy, chất lượng giấc ngủ cũng có vẻ không tệ lắm, tuy rằng có chút dở khóc dở cười, nhưng mà cũng không thể không nói là bởi vì con gái hoàn toàn không để ý nên Cát Tuyết cũng dần dần yên tâm hơn.
Chỉ là chị vẫn không thu tay về, cũng không tắt đèn, vẫn luôn ôm lấy thân thể nho nhỏ của con gái, xác định người vẫn trong lòng mình, ở trong tư thế hơi khó chịu này cũng chầm chậm ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Khi Cát Tuyết tỉnh lại từ trên giường thì đèn trong nhà đã được tắt đi.
Từ khe hở của rèm cửa để lọt vào mất tia nắng, chị ngồi dậy, xoa xoa đầu có chút đau, cả người cũng có chút uể oải.
Đêm qua con gái ngủ rất ngon.
Trái lại, chị lo lắng đến nỗi một đêm trinh lại bảy tám lần, lo lắng con gái bị ám ảnh tâm lý.
Nhưng mà thông qua một đêm giày vò này, chị cũng hiểu rõ rồi, nhóc con thật sự không phải là gan to bình thường, con gái tuyệt đối không có ám ánh, người có ám ảnh ngược lại là Cát Tuyết.
Nghĩ đến đây, Cát Tuyết khẽ thở dài một hơi, buồn cười lắc đầu.
Chị vén vén mái tóc dài đến eo của mình, dùng một cái dây buộc tóc thắt lại ở đuôi tóc rồi mới uể oải bước xuống giường. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, chị kéo màn cửa ra theo thói quen.
Bên ngoài ánh nắng rất đẹp, rực rỡ ấm áp, chị lại đẩy cửa sổ ra, cơn gió nhẹ thổi qua, một mùi thơm thanh mát nhã nhặn của hoa quế bay đến, Cát Tuyết vừa định híp mắt hưởng thụ một chút sự tươi đẹp của thiên nhiên thì đã nghe thấy một tràng cười ‘khà khà’ vang lên.
Không hiểu sao da đầu Cát Tuyết lại bị kéo căng lên, chị thuận theo âm thanh nhìn lại theo bản năng, đã thấy một cảnh tượng làm cho chị suýt nữa thì bật cười.