Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 47
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:25
Cát Tuyết dần dần thả lỏng thân thể, giữ nguyên tư thế được anh ôm, chậm rãi nâng cánh tay nhỏ phủ lên vòng eo và vòng bụng săn chắc của anh.
Sau đó, chị cảm giác được rất rõ ràng, dưới lòng bàn tay mình, thân thể của anh hơi cứng đờ trong giây lát rồi lại lập tức thả lỏng ra.
Dường như… cũng không chỉ có mình chị căng thẳng.
Dường như… người đàn ông này lại làm cho chị hài lòng hơn.
Trong bóng tối, đáy mắt Cát Tuyết đong đầy ý cười, môi đỏ cong lên, được bao phủ trong hơi thở có chút lạnh lùng của Phó Lập Thành, chị dần dần chìm vào giấc ngủ…
Sáng sớm, ngoài phòng tiếng gà gáy vang lên, hàng lông mi dài của Cát Tuyết hơi run run lên, sau đó lông mi dày như chiếc quạt nhỏ dần dần nâng lên trong tiếng gà gáy dai dẳng.
“Dậy rồi à?”
Bên tai vang lên giọng nói trầm trầm của đàn ông, làm cho đầu óc vẫn chưa tỉnh táo của Cát Tuyết giật mình một cái, trong nháy mắt đã tỉnh đến không thể tỉnh hơn được nữa.
Cũng vào lúc này, chị mới phát hiện rằng, mình không những ghé vào n.g.ự.c Phó Lập Thành mà ngay cả đầu cũng gối lên hõm cổ anh.
Cát Tuyết chột dạ ‘ừm’ một tiếng, sau đó tỏ vẻ bình tĩnh lùi ra khỏi n.g.ự.c anh.
Mãi đến khi ngồi dậy, chị mới hoài nghi quan sát người đàn ông đang ngồi bên mép giường chuẩn bị đi giày.
Dường như Phó Lập Thành có mắt mọc sau gáy, quay đầu lại ấm giọng hỏi: “Sao thế?”
Lúc này mái tóc dài của Cát Tuyết vẫn còn hơi rối, có lẽ là ngủ rất ngon nên khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng nhiễm một chút hồng hào, nhìn thế trông càng nhỏ nhắn hơn.
Hô hấp của chị ngưng trệ, không thể nói mình vừa hoài nghi rằng sở dĩ mình ghé vào trong n.g.ự.c anh là do anh cố ý làm thế được.
Cát Tuyết luôn cảm thấy nói như vậy thì có chút không biết xấu hổ.
Thế là chị ho nhẹ một tiếng, hắng giọng đang hơi khô khốc, lắc đầu nói: “Không có gì!”
Không biết Phó Lập Thành có tin hay không, nhưng anh cũng hỏi thêm nữa, chỉ đứng dậy rót một cốc nước ấm đưa cho chị, bảo chị làm ấm cổ họng.
Cát Tuyết nhận lấy cốc nước, chỉ nhấp hai ngụm nhỏ, làm giảm sự khô khốc trong cổ họng, rồi không uống nữa, trong lòng cười nghĩ, người chồng này nhìn cao to cường tráng, nhưng cũng rất chu đáo, ngay cả chi tiết nhỏ mà chị không để ý mà anh cũng nhận ra.
Còn không đợi chị cảm thán xong thì Phó Lập Thành xác nhận là chị không uống nữa, nhận lấy cốc nước trong tay Cát Tuyết rồi ngửa đầu uống hết sạch chỗ nước còn lại.
“Muốn ngủ nữa không?” Uống nước xong, Phó Lập Thành ngồi bên mép giường, đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc hơi rối của vợ mình, đôi mắt đen sâu thẳm híp híp lại, hưởng thụ cảm giác mềm như tơ lụa dưới đầu ngón tay.
Mái tóc của Cát Tuyết rất dài, trước đây Phó Lập Thành không hề chú ý phụ nữ tóc dài đẹp hay là tóc ngắn đẹp, phải nói rằng trước đây tất cả tâm tư của anh đều đặt vào công việc.
Bây giờ mới phát hiện, làn da trắng hơn tuyết của vợ mình phối hợp với mái tóc đen dài này, quả thực là rất đẹp.
Lúc vừa đăng ký kết hôn xong, Phó Lập Thành đã biết là vợ mình rất xinh đẹp, đàn ông nói chung đều là thị giác động vật, anh cũng không ngoại lệ, nhưng mà khi đó anh cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả.
Chỉ vẻn vẹn có một cảm nhận dễ hiểu, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, thích hợp sống chung.