Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 49
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:25
Cát Tuyết biết đây là con gái đang buồn bực vì ly biệt, Cát Tuyết đưa tay sờ lên đầu con gái: “Đi đi, đừng đi xa quá, đợi lát nữa các bác con sắp về rồi đó.”
Mẹ con Cát Tuyết phải đi thành phố S, lần này đi, ít nhất là nửa năm, thậm chí là một hai năm, các anh trai chị đều muốn trở về tiễn.
Điểm này Cát Tường vô cùng rõ ràng, chỉ là vừa đi ra khỏi sân mấy bước, vẫn chưa ra khỏi tầm mắt của người nhà thì đã nghe thấy Đoàn Tử vẫn luôn đứng trên đầu cô bỗng ‘chiêm chiếp’ hai tiếng.
Cát Tường và Đoàn Tử tâm linh tương thông, sau khi hiểu được ý của nó thì đưa mắt nhìn về nơi xa, quả nhiên đã thấy một chú kền kền to lớn đang giương cánh bay trên không trung.
Tốc độ của kền kền rất nhanh, chớp mắt đã bay đến trước mắt Cát Tường, đồng thời không hề khách sáo mà đáp xuống trên vai cô.
Trên vai bỗng nhiên có một lực nặng ép xuống làm khuôn mặt nhỏ cũng nhăn lại, cô quay đầu quan sát chú chim to này: “Tiểu Thứu Thứu sao lại đến đây?”
Đoàn Tử từ đầu Cát Tường bay lên, đáp xuống trên đầu kền kền.
Đoàn Tử và Tiểu Thứu Thứu ‘chiêm chiếp’ và ‘cạc cạc’ để nói chuyện với nhau.
Một lát sau Cát Tường đã có được câu trả lời chắc chắn, chỉ là cô có chút sừng sờ: “Cậu nói là, mấy ngày nay Tiểu Thứu Thứu vẫn luôn đi theo bác năm tớ sao?”
Đoàn Tử: “Tiểu Thứu Thứu nói bác năm cho nó đồ ăn ngon.”
Cát Tường: “Sao tớ không nghe nói?”
Đoàn Tử tỏ ra không biết chuyện này.
Nhưng mà có thể thuần phục một chú kền kền cũng rất tốt, Cát Tường cũng tò mò trong giây lát rồi lại quay lại, bời vì cô đã biết từ miệng Tiểu Thứu Thứu là mấy người bác năm sắp đến đây rồi…
Một tiếng còi xe vang lên, cũng bắt đầu mở màn cho sự ly biệt.
Hai mẹ con Cát Tuyết ngồi hàng ghế sau, quay đầu lại nhìn nhóm người càng ngày càng nhỏ bé, cuối cùng cũng không kiềm chế được sự nỗi buồn khi chia xa, nước mắt liên tục chảy xuống.
Chờ ô tô rẽ trái rồi rẽ phải, đến khi không thấy nhà mình nữa, hai người mới uể oải ngồi thẳng người lại, bắt đầu lau những giọt nước mắt đang rơi xuống không ngừng.
Trước khi đi thì cứ lo lắng có một ngày sẽ bại lộ chuyện không phải là nguyên thân, cứ trông ngóng nhanh chóng rời đi mấy năm cho hòa hoãn lại mới tốt.
Nhưng mà thật sự đến ngày này thì Cát Tường lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, ngay cả cổ họng cũng nghẹn đến đau đớn.
Trong chiếc xe không lớn không nhỏ, tiếng nức nở đứt quãng vang lên, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc sướt mướt, Phó Lập Thành cũng không biết nên an ủi như thế nào mới tốt, do dự nửa ngày mới đề nghị: “Muốn ngủ một lát không?”
Nghe anh nói vậy, Cát Tuyết đưa tay lau nước mắt, để con gái tự đầu vào vai mình, khàn giọng nói: “Ý Ý, nghe chú Phó của con, ngủ đi! Ngủ dậy thì tốt rồi.”
Cát Tường không phản đối, dựa cái đầu nhỏ trên vai mẹ mình, nhắm mắt lại, thỉnh thoảng nước mắt còn trượt xuống dọc khóe mắt đóng chặt, cô cũng không lau đi, chỉ cọ cọ vào người mẹ với vẻ không muốn xa rời, nũng nịu lên tiếng yêu cầu: “Mẹ ơi, bao giờ có thời gian thì quay về thăm mọi người được không?”
Cát Tuyết cũng nghiêng đầu xuống, tựa đầu mình lên đầu con gái, nghe con gái nói lời này, nước mắt trong hốc mắt lại chảy ra, một lúc lâu sau mới khe khẽ ‘ừm’ một tiếng.
“Con có chút khó chịu…”
“... Ngủ đi, tỉnh dậy sẽ tốt thôi.”
“...”
Đường xá ở những năm tám mươi cũng không tốt lắm, Cát Tường bị xóc nảy đến nỗi tỉnh lại, cô vẫn còn hơi mơ màng.
Cô từ từ ngồi thẳng người lại, đưa tay xoa xoa cái cổ hơi nhức mỏi rồi nhẹ nhàng hỏi: “Đến đâu rồi ạ?”
Phó Lập Thành ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại nói: “Mới ra khỏi tỉnh H, vẫn còn sớm, phải trưa mai mới đến nơi, Ý Ý có đói bụng không?”
Lúc này Cát Tường mới phát hiện, không biết từ lúc nào mà chú Phó lái xe đã ngồi bên tay lái phụ, bây giờ đổi thành chú Trương lái xe.
Mà ở ngoài cửa sổ xe thì lúc xuất phát còn ánh mặt trời rực rỡ, bây giờ mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh chiều tà màu vỏ quýt lơ lửng trên bầu trời, đẹp vô cùng.
Cô đưa tay lên nhìn thời gian theo bản năng, đã hơn bốn giờ chiều, thế mà mình lại ngủ những năm tiếng đồng hồ.
“Cháu vẫn chưa đói ạ.” Nói xong lời này, cô quay đầu nhìn về phía mẹ mình thì mới phát hiện ra mẹ mình vẫn chưa tỉnh, đang dựa vào thành ghế ngủ thiếp đi, chỉ là trông tư thế có vẻ không dễ chịu lắm, lông mi hơi nhíu lại.
Cát Tường cũng muốn mẹ dựa vào mình mà ngủ, chỉ là cái dáng người nho nhỏ này của mình thì có lẽ dựa vào càng khó chịu hơn.
Nghĩ đến đây, cô do dự một lát rồi nhìn về phía người đàn ông ngôi trên ghế lái phụ, nhỏ giọng hỏi: “.. Chú ơi, chúng ta đổi chỗ ngồi cho nhau được không ạ?”
“Được!” Cát Tuyết cạn lời…
Chú trả lời cháu nhanh như vậy, cháu nghi ngờ chú đã muốn làm như vậy từ lâu, đồng thời cũng có đầy đủ chứng cứ.
Mặc dù trong lòng âm thầm bóc phốt, nhưng mà ở ngoài Cát Tường vẫn là một cô gái tốt biết giữ mặt mũi cho người khác, sau khi chú Trương dừng xe lại thì nhẹ nhàng rón rén đổi chỗ với Phó Lập Thành.
Dưới sự giúp đỡ của chú Trương, Cát Tường cài dây an toàn vào, ngước mắt nhìn chỗ ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, thấy chú Phó cẩn thận ôm mẹ cô đang ngủ say vào ngực, đồng thời còn giúp mẹ cô điều chỉnh một tư thế thoải mái, cứ như vậy ôm lấy mẹ cô rồi cũng nhắm mắt lại.
Trong gương chiếu hậu, Cát Tuyết dần dần thả lỏng vẻ mặt làm cho Cát Tường sững sờ cả người.
Trong ấn tượng của Cát Tường, mẹ cô là một người rất lợi hại. Cát Tuyết có can đảm chủ động hòa ly ở một nơi xã hội phong kiến như vương triều Khang Tuấn, đồng thời dựa vào năng lực của mình mà có được sự trợ giúp của người phụ nữ quyền quý nhất thiên hạ, thành công cứu cô ra khỏi biển lửa.
Cô cho rằng… người mẹ mạnh mẽ không gì là không làm được, vì mình mà che mưa chắn gió, thì ra... được người khác che chở là như vậy sao.
Cát Tường mấp máy đôi môi đỏ, trong lòng thầm cầu nguyện, chỉ hy vọng là cuộc hôn nhân trời xui đất khiến lần này sẽ là kết cục tốt nhất cho mẹ mình.
Đúng lúc Cát Tường đang nhìn hai người ở ghế sau ôm nhau qua kính chiếu hậu, khi cô đang ngẩn người vì bất ngờ thì bỗng nhiên có một chiếc kẹo mút xuất hiện trước mặt cô.
Hàng lông mi dài của cô hơi run, ngước mắt sang thì thấy chú Trương dùng một tay lái xe, một tay đưa kẹo mút đến trước mặt cô.