Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 51
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:25
Về phần con nhóc con kia, thích làm gì thì làm, chỉ cần không chọc vào mình thì cậu sẽ không thèm để ý đến cô ta, đương nhiên, nếu chọc đến mình thì lại khác, cậu chẳng cần quan tâm cô ta có phải là con gái hay không mà sẽ cho cô ta biết tay…
Ánh mắt Vệ Cẩn sáng long lanh, tay phải nắm thành quyền, đập một phát vào lòng bàn tay trái, phát ra một tiếng ‘bộp’ giòn tan, nói: “Tôi hiểu rồi, ý của cậu là nói, chú út cưới một bà vợ mưu mô, có thủ đoạn, mới mấy ngày mà đã mê hoặc được chú út!”
Phó Khuê: “…”
Cậu nhìn về phía Nghiêm Lệnh An, bất lực nói: “Lệnh An, cậu giải thích cho cậu ta đi.”
Nói xong lời này, Phó Khuê cũng không tiếp tục để ý đến bọn họ nữa, mà đi về phòng đi ngủ, sáng sớm mai cậu còn phải trông coi chuyện lắp đặt cửa sổ kính nữa, rất bận rộn.
Nghiêm Lệnh An đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn về phía vẻ mặt hoang mang của Cẩu Lan Thần giải thích:
“Ý của Nhị Ca là, bởi vì nhân phẩm của thím út không tồi, đáng giá được chú út Phó thực lòng đối đãi, cho nên trong nhà mới có thay đổi như vậy.”
Vệ Cẩn cũng không phải người ngốc nghếch, chỉ là ấn tượng ban đầu vẫn còn đó, cậu ấy cảm thấy, một người phụ nữ nhà quê, vì muốn gả cho quân nhân mà lại ăn vạ ân nhân cứu mạng.
Dạng người này thì sao có thể tốt lành gì được.
Nhưng mà mấy người anh em nói cũng đúng, con người chú út Phó như vậy, cái gì mà không biết được, làm sao có thể si mê một người phụ nữ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi được chứ?
Trừ phi người này là tiên nữ hạ phàm.
Nhưng mà làm sao có thể được?
Một người phụ nữ nhà quê đã có một đời chồng còn mang theo một đứa con gái riêng.
… Đừng làm trò cười nữa!
Vệ Cẩn tưởng tượng ra dáng vẻ của phụ nữ nông thôn ba mươi mấy tuổi, trong nháy mắt càng đồng cảm với chú út Phó hơn.
Cho dù là nhân phẩm không tồi thì tương lai mình cũng muốn tìm một người vợ xinh đẹp.
Về phần đứa con gái riêng kia…
Hừ hừ hừ… tuyệt đối đừng có mà ngấp nghé thân hình đẹp trai tuấn tú, quyến rũ mê người của mình!
… Đáng sợ quá!
Sáng sớm hôm sau.
Phó Khuê thức dậy từ sớm, sau khi ăn xong bữa sáng mà dì bảo mẫu đã chuẩn bị thì cậu đã bắt đầu giúp các chiến sĩ cải tạo phòng ngủ chính trên tầng hai.
Khu tập thể quân khu kiểm tra việc ra vào rất nghiêm ngặt, công nhân đến cải tạo cửa sổ đều là người quen hợp tác lâu dài với khu tập thể.
Hôm nay chỉ đập vỡ phía trước một chút, lắp đặt thêm hai tấm cửa sổ kính to, đối với thợ chuyên nghiệp thì cũng không có gì khó cả.
Sau khi tháo dỡ kính từ trên xe xích lô xuống, hai người công nhân cộng thêm bảy tám chiến sĩ đến giúp đỡ, còn cả Phó Khuê cùng nhau gõ gõ đập đập bắt đầu dỡ tường.
Âm thanh đập tường chắc chắn là tạp âm.
Ba người Nghiêm Lệnh An vốn đang ngủ ngon giấc bị âm thanh chói tai này đánh thức, từng người từng người mơ mơ màng màng đi ra từ trong phòng.
Vệ Cẩn che mặt kêu, quả thực cậu ấy rất muốn khóc: “Nhị Ca, anh là anh ruột của em, lúc này mới mấy giờ chứ, sáu giờ đó, hôm qua ba giờ sáng bọn tôi mới ngủ, tôi buồn ngủ c.h.ế.t đi được…”
Phó Khuê không thèm để ý đến cậu ấy, giờ phút này trên khuôn mặt tuấn tú của cậu đầy mồ hôi, nhìn thấy mấy người đi lên thì bắt đầu sai vặt: “Nếu đã dậy rồi thì nhanh đi ăn sáng đi, xong thì đến đây giúp một tay.”
Vệ Cẩn lại kêu ca lần nữa, nhưng mà cũng không dám đối nghịch với Nhị Ca, bị Cẩu Lan Thần lôi cổ áo như người mất hồn, kéo đi nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Vệ Cẩn nuốt miếng bánh bao cuối cùng trong miệng, thỏa mãn ôm cái bụng ợ một cái, than thở nói:
“Chú út thật tốt, cuối cùng cũng mời dì bảo mẫu rồi, trước đây chúng ta chỉ có thể đến nhà ăn ăn, tôi đã ăn chán lắm rồi.”
Nghiêm Lệnh An lau khóe miệng: “Chỉ có thể nói là, vị thím út Phó này cũng có chút thú vị đấy, ngược lại tôi càng ngày càng mong đợi.”
Vệ Cẩn nhếch miệng: “Chỉ sợ cuối cùng Nhị Ca sẽ khó xử thôi.”
Nói xong lời này, Vệ Cẩn lại bực bội vò vò mái tóc đầu đinh của mình, phiền não nói:
“Ý của tôi là… chú út Phó có thể gặp được một đối tượng phù hợp thì tôi cũng rất rất vui, nhưng mà tôi cảm thấy người phụ nữ nhà quê đó chắc cũng không phải là dạng vừa đâu.”
“Các cậu nhìn đi, lúc này mới qua bao lâu mà sự thay đổi trong nhà đã như thế, vậy mà còn mời cả bảo mẫu đến, nếu người phụ nữ đó không phải là người tốt, đến lúc thím ấy sinh thêm một đứa con trai thì Nhị Ca phải làm sao? Cũng không phải là các cậu không biết, Nhị Ca coi chú út Phó như cha, tôi lo lắng…”
Trong mấy người thì lượng cơm mà Cẩu Lan Thần ăn là lớn nhất, hai người khác đã ăn xong, trước mặt cậu ấy vẫn còn thức ăn, nghe lời này, cậu ấy nói thẳng:
“Cái này thì có cái gì, Nhị Ca còn có chúng ta mà, hơn nữa, sớm muộn gì chú út Phó cũng phải kết hôn mà.”
Vệ Cẩn phản bác: “Vậy làm sao mà giống nhau được, chúng ta cũng không phải là người có thể thay thế người cha.”
Con người Nhị Ca nhìn có vẻ hung dữ, cũng không thích để ý đến người khác, nhưng mà thực ra đối với người nhà mình thì lại rất để tâm, là người rất coi trọng tình cảm.
Nếu như… nếu như thật sự bị tách biệt ra khỏi gia đình chú út Phó thì dù cho Nhị Ca không nói gì, nhưng mà bọn họ là anh em đã lớn lên với nhau từ nhỏ, còn không biết trong lòng cậu khó chịu hay sao.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong nhà ăn nhất thời có chút trùng xuống, Cẩu Lan Thần nhíu mày, cảm thấy bánh bao trong tay cũng không còn ngon nữa, bảo cậu ấy đánh nhau thì được, còn chuyện này thì thật sự không hiểu lắm.
Cuối cùng vẫn là Nghiêm Lệnh An lên tiếng: “Được rồi, chúng ta không hiểu rõ vị thím út này, nhưng mà chúng ta nên tin tưởng chú út Phó chứ, chú ấy sẽ không bỏ mặc Nhị Ca đâu.”
Đối với chú út Phó thì đương nhiên là Nghiêm Lệnh An rất tin tưởng, nhưng mà…
“Không phải người ta nói có mẹ kế thì sẽ có bố dượng(*) à, huống hồ Nhị Ca còn không phải là con trai ruột của chú út Phó, chúng ta cứ nói con nhóc con đó là con gái riêng đó, thực ra… vị trí của Nhị Ca càng thêm khó xử, ngay cả con riêng thì cậu ấy cũng không phải, hơn nữa, con người sẽ thay đổi, cậu nhìn xem, bố ruột của Nhị Ca…”
(*) Ý chỉ sau khi lấy vợ mới thì bố ruột cũng sẽ không quan tâm đến con cái nữa, bố ruột cũng trở nên giống bố dượng.