Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 6
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:22
Hắn khăng khăng muốn giữ con gái lại, chẳng qua chỉ là vì con gái mới bảy tuổi nhưng đã có dung mạo xuất sắc, chẳng qua chỉ là vì… kiếm lợi lộc thôi.
Nàng rất rõ ràng, Trần Lương Tài muốn giữ lại con gái để bồi dưỡng cẩn thận, chỉ là vì tương lai muốn leo cao hơn người ta, thậm chí lợi dụng sắc đẹp của con gái, đưa nó vào hoàng cung, trở thành phi tần của hoàng đế cũng không phải là không thể.
Trần Lương Tài suy nghĩ bẩn thỉu, đương nhiên người làm mẹ như Cát Ánh Tuyết sẽ không đồng ý.
Trong lòng biết nhất thời không thể đưa con gái đi được, Cát Ánh Tuyết chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, sau khi phân tích lợi và hại cho con gái thì mang theo số lớn hồi môn rồi một mình rời đi.
Con gái thuở nhỏ rất thông minh, nhìn có vẻ yếu đuối mềm mại, thực ra rất hiểu chuyện.
Nàng đã hứa với con gái rồi, trước khi con gái cập kê thì chắc chắn nàng sẽ đón con bé đi một cách quang minh chính đại.
Cát Ánh Tuyết cũng thành công làm được điều đó.
Trải qua năm năm, vào lúc con gái mười hai tuổi, nàng dựa vào tay nghề thêu thùa thủ công tinh xảo của mình, được tuyển chọn vào hoàng cung, chuyên môn chế tác quần áo cho các quý nhân.
Lại tốn thêm hai năm nữa, nàng lấy lòng thái hậu, xin lão nhân gia hạ thánh chỉ, cho phép nàng nuôi dưỡng đứa con gái lớn đã thành danh ở kinh thành.
Thái hậu cũng là người hòa ly rồi lấy chồng lần hai, sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của nàng, đã đồng ý với lời cầu xin của nàng.
Đến bây giờ Cát Ánh Tuyết vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ tức muốn hộc m.á.u của Trần Lương Tài - người lúc đó đã trở thành quan ngũ phẩm.
Thái hậu nương nương là một vị lão nhân gia hiền từ, không chỉ có tự mình đổi tên cho con gái thành ‘Cát Tường’, ngụ ý là tương lai cả đời như ý cát tường, thậm chí bà còn phái người hộ tống mẹ con các nàng ra khỏi kinh thành nữa.
Mẹ con xa cách bảy năm, tuy rằng có lén lút thư từ qua lại, nhưng mà cũng không thể làm vơi bớt nỗi khổ cốt nhục tách rời mấy năm nay.
Cho nên khó khăn lắm mới đoàn tụ với nhau, bản chất hai người họ cũng không phải là người có tích cách ‘an phận’.
Thay đổi hình dạng, mang theo hai hầu gái có võ công cao cường mà mình đã tìm kiếm mấy năm nay, đi du ngoạn khắp nơi, không quan tâm những thế tục của trần gian này nữa.
Kết hôn hay không thì hai mẹ con nàng cũng không quan trọng lắm.
Phóng khoáng thì đúng thật là phóng khoáng.
Nhưng mà… sự đời khó đoán.
Ở cuối năm thứ hai đi du ngoạn, bốn người các nàng bị bão tuyết chặn trong một thôn làng.
Không thể ngờ tới, trên đường đi không gặp phải tai họa từ con người, nhưng mà lại gặp phải thiên tai.
Vào buổi tối ngày thứ hai khi các nàng vừa đặt chân vào trong thôn, một trận tuyết lở đã lấy đi sinh mạng của hai mẹ con nàng.
Vốn cho rằng sau khi c.h.ế.t sẽ đi đến âm tào địa phủ, lại không ngờ rằng sau khi mở mắt ra một lần nữa, nàng và con gái đã cùng nhau đi đến một thế giới lạ lẫm.
Nàng lớn hơn hai tuổi, thành một người phụ nữ ba mươi tư tuổi tên là Cát Tuyết vừa lấy chồng lần hai.
Còn con gái nàng thì nhỏ hơn một tuổi, thành cô bé lớp tám - Cát Tường mười lăm tuổi.
May mắn là nàng có ký ức của nguyên thân, không đến nỗi không biết gì về hoàn cảnh xung quanh.
Bây giờ thời gian đã trôi qua hai tháng, nàng và con gái cũng đã quen thuộc với mọi thứ ở thế giới này.
Cũng thuận theo tất cả ký ức của Cát Tuyết, biết được vì sao sau khi c.h.ế.t mình lại nhập vào người phụ nữ tên là Cát Tuyết này.
Đối với người khác thì có vẻ Cát Tuyết là một bông hoa ngang ngược, nhưng mà dưới cái nhìn của Cát Ánh Tuyết thì Cát Tuyết cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.
Hơn hai tháng trước, sau khi nguyên thân rơi xuống nước thì khôi phục lại trí nhớ của kiếp trước, biết con gái mình sẽ bị người ta bắt cóc vào năm mười sáu tuổi.
Nguyên thân ở lì trong nhà, cũng không phải là vì làm đại tiểu thư được rất nhiều người nuông chiều mà là trước đó bởi vì ngoại hình mà có không ít phiền phức, cho nên vì để không đem lại nhiều phiền phức cho người nhà nữa nên đã nhốt mình trong nhà, cả ngày làm bạn với đồ thêu.
Khó có khi ra ngoài thông gió một chút, cũng là phải che mặt tìm chỗ khuất có ít người.
Lại không để ý đến, con gái mười sáu tuổi càng ngày càng đẹp ra, cũng không kém hơn mình bao nhiêu.
Đợi đến khi chị phản ứng kịp thì con gái như hoa như ngọc đã không thấy đâu nữa.
Chuyện này đối với người làm mẹ mà nói đúng là đau đớn như đang sống sờ sờ mà bị lột da vậy.
Thậm chí chị tự thù hận ngoại hình của bản thân mình, sau khi tự tay hủy mặt mình thì đi khắp nơi tìm kiếm con gái như bà điên.
Trong thời gian đó chị từng lục thùng rác, từng uống nước bẩn dưới rãnh, từng ở dưới gầm cầu… chịu đựng khổ cực như thế vài chục năm.