Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 62
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:27
Trước mặt Phó Lập Thành, thân hình của Cát Tuyết lộ rõ vẻ nhỏ nhắn, hai người chạm vào nhau, không bất ngờ, chị bị đụng đến nỗi cả người ngửa ra phía sau.
Cũng may mà Phó Lập Thành phản ứng nhanh, chỉ thấy anh duỗi cánh tay dài của mình ra, vòng quanh eo nhỏ của chị, chỉ dùng một tay đã dễ dàng ôm chị vào trong n.g.ự.c một cách vững vàng, làm chị tránh được sự va chạm với nền đất.
“Sao lại không cẩn thận như vậy, có bị vấp vào đâu không?” Phó Lập Thành nhíu mày thả túi hành lý trên tay xuống, một tay ôm chị, một tay nâng cằm chị lên, quan sát khuôn mặt nhỏ của chị.
Cát Tuyết xoa xoa lên bàn tay anh, lắc đầu nói: “Không bị vấp, ngược lại là anh đó, đã thu dọn xong nhanh như vậy sao? Có bỏ quên cái gì không? Chừng nào anh mới về? Liệu… liệu có nguy hiểm không?”
So với sự hiểu biết của con gái, đời trước sau khi hòa ly, vì để học được kỹ thuật thêu thùa càng tinh xảo hơn, chị đã đi qua không ít nơi, cũng tận mắt nhìn thấy những thiên tai khác.
Cho dù đã trải qua nhiều năm, chị vẫn nhớ rõ lúc đó dân chúng thương tích đầy mình, cảnh hoang tàn khắp nơi.
Bây giờ người chồng mới cưới của chị lại là một quân nhân, muốn xông đến chỗ đó, cho dù biết sức mạnh quốc gia và quân đội thế giới hiện tại hơn xa vương triều Khang Tuấn, nhưng mà chị vẫn rất lo lắng.
Thời gian có hạn, Phó Lập Thành không thể giải thích quá nhiều cho vợ mình, nghe ra sự lo lắng của chị, trong lòng anh rất vui vẻ.
Mà hành vi biểu hiện sự vui vẻ của Phó Lập Thành cũng rất trực tiếp, bàn tay đặt ở cằm Cát Tuyết hơi dùng sức một chút, nhấc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên cao hơn, sau đó sát người vào, cho Cát Tuyết một cái hôn nhiệt tình.
Đây là một nụ hôn vội vàng và cuồng nhiệt, đợi đến khi Cát Tuyết kịp phản ứng thì trong miệng đã bị người đàn ông lấp đầy, đồng thời tùy tý càn quấy….
Quá mãnh liệt, Cát Tuyết cảm thấy trái tim mình vì nụ hôn này mà run lên.
Thậm chí chị còn có thể nghe được rõ ràng, lúc hai người hôn nhau còn phát ra âm thanh mập mờ, dường như âm thanh kiều diễm đó đang thiêu đốt chị, làm cho lông tơ phía sau lưng chị đều đang run rẩy.
Cát Tuyết nghĩ, nếu không phải có một bàn tay to của Phó Lập Thành vẫn đang chụp sau hông chị thì chị đã sớm nhũn chân đến nỗi đứng không vững nữa rồi.
Lúc chị đang thần hồn điên đảo, dần dần trầm mê vòng tay lên bờ vai rộng của Phó Lập Thành thì anh bỗng nhiên lùi người lại.
Đột ngột rút ra làm cho Cát Tuyết có chút mờ mịt, chị mở đôi mắt long lanh ngập nước, bên trong ngập tràn sự hoang mang.
“Đừng nhìn anh như vậy.” Đòi mạng, nếu mấy lần như vậy nữa thì có lẽ anh sẽ nổ tung mất thôi.
Phó Lập Thành thở hổn hển, cả người kéo căng chặt, gân xanh trên cánh tay nổi lên, anh đưa tay che kín ánh mắt của Cát Tuyết, dường như là nghiến răng nói xong mấy chữ này.
Lại hít sâu mấy hơi, làm tản đi hơi thở ngọt ngào thuộc về Cát Tuyết ở trong miệng, Phó Lập Thành mới vội vàng giải thích:
“Nếu như nhanh thì trong vòng một tháng có thể trở về, nếu như chậm thì phải hai ba tháng, mang theo vài bộ quần áo để tắm thay là được, vật tư còn lại thì quân đội sẽ sắp xếp, còn nữa, đừng lo lắng, không có nguy hiểm đâu, anh ở hậu phương chỉ huy.”
Đương nhiên, đây chỉ là lừa gạt vợ mình, cho dù Phó Lập Thành đã là phó tư lệnh, nhưng mà trước tiên anh cũng là một quân nhân của đất nước, nhìn thấy người dân gặp nguy hiểm thì bất kể là chức vụ vị trí gì cũng phải vì nghĩa quên thân.
Nói xong câu này, anh mới rút tay ra, cuối cùng dặn dò: “Trong nhà có chuyện gì thì em tìm Tiểu Nhị, nếu như có gì cần giúp đỡ thì đến tìm chị dâu Chu Hồng Anh nhà tư lệnh, anh đi đây.”
Nói xong lời này, Phó Lập Thành buông Cát Tuyết ra, đội mũ lính lên, hướng về phía chị chào kiểu quân đội một cái, nhìn chị sâu sắc rồi không đợi chị phản ứng lại, xách túi hành lý lên, nhanh chân đi ra ngoài mà không quay đầu lại nữa.
Để lại Cát Tuyết nhíu mày và sự bối rối trong lòng.
… Có chút chát chát!
… Rõ ràng lúc này là ngọt mà.
Sau khi Phó Lập Thành xuống nhà, vội vàng dặn dò Phó Khuê:
“Chú phải dẫn Tiểu Trương đi, để xe lại cho cháu, chuyện trong nhà thì cháu nhớ giúp đỡ thím út và em gái của cháu, hai người vừa đến, cái gì cũng không biết, nhớ kỹ thứ hai giúp em gái làm thủ tục nhập học, còn có ngày mai đưa thím út và em gái ra ngoài đi dạo. Tiểu Nhị, đừng nghĩ lung tung, cháu chính là con trai chú.”
Nói xong lời này, Phó Lập Thành cúi nhìn đồng hồ, từ khi điện thoại vang lên đến giờ thời gian đã sắp trôi qua năm phút, anh phải đi rồi.
“Cháu ngoan ngoãn nhé, biết không?” Phó Lập Thành lại xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái, sau đó đi thẳng.
Cát Tường cắn cắn môi, nhìn bóng lưng vạm vỡ uy nghiêm của Phó Lập Thành, vội chạy đuổi theo sau nói: “Chú… cha ơi, cha đưa Đoàn Tử theo đi.”
Bước chân của Phó Lập Thành dừng lại, bỗng nhiên quay đầu.
Anh không ngờ nhóc con sẽ gọi mình là bố, anh cho rằng mình không thèm để ý, nhưng mà giờ phút này cảm xúc hưng phấn trong n.g.ự.c không lừa được người.
Phó Lập Thành biết con gái có biện pháp thuần phục chim, dù sao thì mấy ngày trước anh đã tận mắt nhìn thấy, chỉ là anh hướng mắt nhìn về phía Đoàn Tử lông xù, có chút không hiểu nhóc con nhỏ như vậy thì có thể làm được cái gì.
Gọi một tiếng cha xong, dường như cũng không khó như mình tưởng tượng, Cát Tường ngẩng khuôn mặt bụ bẫm lên, chỉ huy Đoàn Tử đứng trên vai Phó Lập Thành rồi mới giải thích nói:
“Đoàn Tử rất thông minh, lời nói của chúng ta thì Đoàn Tử có thể nghe hiểu mấy câu đơn giản, có có thể kêu gọi rất nhiều chim đến giúp bố, cũng có thể chuyển tin tức qua lại cho chúng ta, có lẽ nó còn có thể giúp đỡ tìm kiếm người mất tích nữa.”
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Phó Lập Thành, mà ngay cả Phó Khuê cũng kinh ngạc đến nỗi ngây người, cậu nghi ngờ nhìn về phía Đoàn Tử, tỏ ra cô gái nhỏ quả thực nói viển vông, e là cô đang nói cảnh khuyển(*) đây? Chẳng lẽ trên thế giới còn có cảnh điểu sao?
Không giống như Phó Khuê nghi ngờ, Phó Lập Thành đã tận mắt nhìn thấy năng lực sai khiến kền kền của con gái, anh có chút không thể tin nhìn Đoàn Tử nhỏ bé trên vai, khó khăn nói:
“Con nói là, những con kền kền đó là do Đoàn Tử chỉ huy sao?”