Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 64
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:27
“Mẹ cũng không biết nữa, mẹ vẫn đang tìm kiếm, hy vọng Ý Ý của mẹ có thể may mắn sớm gặp được.” Cát Tuyết nhìn Cát Tường với ánh mắt từ ái, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng con gái, dỗ cô chìm vào giấc ngủ.
“Không có tình yêu không được sao?”
“Sao lại thế được? Cuộc sống là của con, con cứ tùy theo trái tim là được, trước kia chúng ta ở vương triều Khang Tuấn không có tình yêu, đi du ngoạn khắp nơi, không phải cũng rất vui vẻ sao, chỉ là sinh ra để làm người, mẹ luôn hy vọng cuộc sống của Ý Ý càng thêm viên mãn hơn một chút.”
Cát Tường được mẹ vỗ lưng nhịp nhàng, dần dần mơ màng, cái miệng nhỏ vẫn lẩm bẩm thì thầm: “Có lẽ chuyện này còn phải chờ rất lâu.”
Cát Tuyết cười khẽ: “Đúng vậy, thế giới này rất đẹp, Ý Ý nhà chúng ta cứ tận hưởng cuộc sống của con gái đi, ba mươi tuổi mới kết hôn.”
Đáp lại Cát Tuyết là tiếng hít thở có quy luật của con gái.
Cát Tuyết vẫn không ngừng động tác trên tay, vẫn vỗ nhẹ nhàng có tiết tấu, chỉ là suy nghĩ dần dần bay xa…
… Lập Thành vẫn ổn chứ?
… Có phải là vẫn chưa ngủ không?
… Có phải là đã đến địa điểm cứu trợ an toàn không?”
...
“Hắt xì!” Người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ xe tải, đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên không có dấu hiệu nào mà hắt xì một cái.
Lái xe là Tiểu Trương, anh ta chợt lo lắng nhìn qua: “Thủ trưởng, anh bị cảm rồi sao?”
Phó Lập Thành xoa xoa mũi, lắc đầu: “Không phải, chắc là chị dâu cậu nhớ tôi.”
Tiểu Trương: “…”
Tôi không nên hỏi, có vợ thì ghê gớm lắm sao, chờ tôi lên đến cái tuổi này của thủ trưởng, có lẽ con của tôi còn lên cấp hai rồi ấy.
Tiểu Trương, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa có bạn gái tưởng tượng.
“Đến đâu rồi? Còn bao lâu nữa mới đến?” Phó Lập Thành nhìn về phía khoảng không tối đen ngoài xe, lúc này vẫn chưa có đèn đường, rất nhiều con đường cũng không bằng phẳng, chuyến xe đêm lái rất chậm, dù là đã lái xe hơn hai tiếng rồi nhưng mà vẫn chưa chạy được bao xa.
Tiểu Trương lập tức nghiêm túc nói: “Mới lái được hơn một trăm cây số, có lẽ còn phải hai đến ba tiếng đồng hồ nữa.”
Phó Lập Thành: “Đến đoạn phía trước kia tấp vào, tôi đổi lái cho cậu.”
“Không cần đâu, thủ trưởng, tôi không buồn ngủ.” Tổng cộng chỉ có năm, sáu tiếng lái xe, sao Tiểu Trương có thể để thủ trưởng lái thay mình được.
Phó Lập Thành nhíu mày: “Đây là mệnh lệnh!”
“Rõ!”
Sau khi ngồi lên ghế lái phụ, xe được khởi động xong, Tiểu Trương cũng không nghỉ ngơi, mà là nói chuyện phiếm với thủ trưởng.
“Sao anh lại mang Đoàn Tử theo?” Anh ta đi theo bên cạnh Phó Lập Thành sáu năm, đã không còn câu nệ, cộng thêm việc mặc dù Phó Lập Thành yêu cầu nghiêm khắc với cấp dưới của mình nhưng mà lại không phải là người có tính cách kênh kiệu.
Nhìn chú chim lông xù Đoàn Tử đứng trên vai thủ trưởng, Tiểu Trương tò mò hỏi.
Ánh mắt Phó Lập Thành sáng lên, hờ hững nói: “Tôi mượn con gái tôi, Ý Ý biết huấn luyện chim, nhất là Đoàn Tử, có thể làm cảnh khuyển, đến lúc đó có thể hỗ trợ tìm người.”
Đoàn Tử được vinh dự làm cảnh khuyển, lập tức ném lời dặn dò của Cát Tường ra sau đầu, làm gì nhớ chuyện giả ngu nữa, nó tức giận bay lên đầu Phó Lập Thành, xù lông, dùng mỏ chim mổ cái đỉnh đầu to này mấy cái.
Nói ai là chó đấy?
Mổ c.h.ế.t ông! Mổ c.h.ế.t ông!
Phó Lập Thành không đề phòng Đoàn Tử có hành động như vậy, trên đầu truyền đến sự đau đớn khe khẽ làm cho con ngươi anh co lại.
Con gái nói Đoàn Tử chỉ có thể hiểu lời nói đơn giản, nhưng mà nhìn thấy hành động vừa rồi của Đoàn Tử thì hoàn toàn không giống như anh nghĩ, sợ là Đoàn Tử này không đơn giản như thế.
Tiểu Trương không nhận ra sự đặc biệt của Đoàn Tử, chỉ là vui vẻ nói: “Ái chà, anh đã gọi Tiểu Cát Tường là con gái luôn rồi, cô bé còn đưa Đoàn Tử cho anh mượn, chắc chắn là quan tâm anh đó, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ đổi sang gọi anh là cha thôi.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt của Phó Lập Thành cũng dịu dàng hơn mấy phần, không chỉ có thêm một người vợ hợp ý, mà còn có thêm một cô con gái ngoan ngoãn vâng lời.
Cho dù anh trầm lặng đã quen, nhưng mà giờ phút này cũng không nhịn được mà khoe khoang:
“Ý Ý đã gọi tôi là cha rồi, vẫn là con gái tốt. Nhưng mà nói cho cậu, cậu cũng không hiểu được niềm vui đó đâu, cậu ngay cả bạn gái cũng chẳng có.”
Tiểu Trương ái oán nhìn về phía thủ trưởng đang đắc ý, trong lòng thầm oán.
Anh nói như vậy đau lòng quá, nhớ năm xưa, tất cả mọi người đều là độc thân, làm sao phải công kích độc thân chứ.
Không phải chỉ là bạn gái thôi sao?
Trở về tìm!
Lập tức tìm!
Tiểu Trương độc thân từ trong bụng mẹ hơn hai mười lăm năm lại có một giấc mơ mới.
Hôm sau.
Hôm nay là chủ nhật.
Buổi sáng, mấy người ăn bữa sáng xong, Phó Khuê nhìn đồng hồ, mới bảy rưỡi sáng, ra ngoài đi dạo mua sắm thì hình như hơi sớm.
Nhưng mà, người muốn mua đồ không phải là mình, chuyện này vẫn nên để thím út quyết định mới tốt, thế là chàng trai chủ động mở miệng: “Thím út, bây giờ chúng ta xuất phát sao?”
Cát Tuyết đang sắp xếp lại đồ thêu, nghe cậu nói thế mới ngần đầu lên dịu dàng nói: “Xem thím này, suýt nữa thì quên mất, bây giờ cháu có rảnh không Tiểu Nhị? Thím dự định đến nhà chị dâu Chu chào hỏi một chút, sau đó mới đi mua đồ, cháu thấy thế có được không?”
Chị dâu chu là người nhà của tư lệnh, chị dâu Hà là người nhà của một vị phó tư lệnh khác.
Trước đó Phó Lập Thành đã giới thiệu cho chị tình hình cơ bản trong bộ đội, bảo chị chủ động đến chào hỏi hai nhà này.
Nhà chị dâu Chu là cấp trên, mặc dù chị dâu Hà là cùng cấp với nhà mình, nhưng mà dù sao thì phó tư lệnh Diêu cũng lớn hơn Phó Lập Thành mười mấy tuổi, làm người trẻ hơn đương nhiên phải chủ động đến nhà chào hỏi rồi.
Lúc đầu Phó Lập Thành dự định sắp xếp xong sẽ đưa Cát Tuyết và con gái đến nhà bọn họ chào hỏi, không ngờ bỗng nhiên lại có nhiệm vụ khẩn cấp, làm gì nhớ được mấy chuyện này nữa.
Cát Tuyết cảm thấy chờ chồng mình về rồi mới đến nhà thì không được tốt lắm, quá lạnh nhạt với người ta, cho nên chị muốn để Phó Khuê dẫn hai mẹ con chị đi chào hỏi trước.
Đương nhiên không có gì không tốt cả, tuy trằng thím út không khách sáo gọi mình là Tiểu Nhị, làm cho Phó Khuê nghe có chút không quen.
Nhưng mà việc thím út chủ động đi duy trì ngoại giao giữa các phu nhân đối với chú út mà nói cũng là chuyện tốt.
Phó Khuê đề nghị: “Hay là cháu ra ngoài mau chút quà cáp?”