Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 66
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:27
Ấn tượng đầu tiên của hai người với nhau đều không tệ, lại nói chuyện một lúc, Cát Tuyết mới nói hôm nay có kế hoạch rồi, muốn đi chào hỏi chị dâu Hà một chút, đồng thời còn muốn ra ngoài mua chút đồ dùng nên nói lời cáo từ.
Trong lòng Chu Hồng Anh biết mẹ con các cô vừa đến, tất nhiên có không ít đồ dùng phải mua, Chu Hồng Anh cũng không giữ bọn họ, nói: “Đã nói rồi nhé, chờ cô thu xếp xong thì nhất định phải thường xuyên đến chỗ tôi ngồi một chút, chúng ta nói chuyện một lát.”
Đương nhiên Cát Tuyết lên tiếng đồng ý: “Sân này của chị dâu đẹp như vậy, trăm hoa đua nở, các loại hoa khoe màu đua sắc, chắc chắn em sẽ thường xuyên đến quấy rầy, đến lúc đó chị đừng chê em phiền là được.”
Chu Hồng Anh cười ha ha: “Không chê, không chê, Tiểu Tuyết đẹp như vậy, tôi nhìn thì tâm trạng cũng tốt hơn.”
Cát Tuyết buồn cười, chị dâu này nói chuyện cũng biết đùa quá đi.
Cát Tuyết lấy một cái túi thơm mà con gái đang cầm trên tay qua, túi thơm có vẻ to, ước chừng khoảng hai bàn tay, chị nâng túi thơm đưa về phía chị dâu chu, nói:
“Chị dâu, đây là món quà nhỏ mà em tự tay làm, một chút tấm lòng, chị đừng ghét bỏ.”
Lần đầu đến nhà, mang theo quà tặng, lại còn là tự mình làm, sao Chu Hồng Anh có thể ghét bỏ được, bà ấy vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy, vui mừng nhìn kỹ thuật thêu thùa tinh xảo trên túi thơm, khen ngợi nói:
“Tay nghề này của em tuyệt quá, nhìn đôi bươm bướm này sống động như thật vậy, chị có thể mở ra xem không?”
Túi thơm bọc ngoài đã đẹp đẽ tinh xải như thế này rồi, Chu Hồng Anh càng thêm có chút không thể chờ đợi xem món quà bên trong.
“Chị cứ tự nhiên.”
Nghe được lời này, Chu Hồng Anh lập tức kéo dây thừng trên miệng túi thơm ra, lấy ra một tấm vải được gấp gọn bên trong.
Bà ấy mở ra xem, thì ra là một tấm khăn vuông, chất liệu tơ tằm, màu tím nhạt, ở một góc chiếc khăn được thêu mấy đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ.
Lại nhìn kỹ một chút thì phát hiện, nếu không phải tự mình chạm tay sờ vào các họa tiết thì bà ấy còn thấy cả những giọt sương còn đọng lại trên những bông hoa mẫu đơn được thêu trên khăn.
Chu Hồng Anh há hốc mồm ngạc nhiên, này cũng giống thật quá rồi.
Quả thực là Chu Hồng Anh quá ngạc nhiên vì đẹp, bà ấy cũng rất thích thêu thùa nhưng mà lại không có tay nghề thêu thùa như vậy, chỉ cất giữ mấy cái quạt tròn, vốn cho rằng mấy thứ mình cất giữ đã là hàng tinh xảo, không ngờ rằng, hôm nay mới biết được cái gì mới có thể xưng là trân phẩm.
So sánh với chiếc khăn vuông trên tay thì mấy cái quạt tròn mà bà ấy cất giữ đã có chút không đáng nhắc đến nữa rồi.
Chu Hồng Anh nhìn về phía Cát Tuyết với vẻ mặt ngạc nhiên, khen ngợi nói:
“Tiểu Tuyết, tài nghệ thêu thùa này của em quá xuất sắc, chắc chắn là cấp bậc thầy.”
Cát Tuyết khẽ cười: “Chị xem mặt sau một chút đi.”
Nghe vậy, Chu Hồng Anh giật mình, có chút không không thể tin được suy nghĩ trong lòng, sau đó lại lật chiếc khăn lên, quả nhiên là thêu hai mặt.
Cái này… cái này… cái này…
Chu Hồng Anh nghẹn họng nhìn Cát Tuyết, một lúc lâu sau mới không nỡ đẩy cái khăn lại:
“Cái này quá quý giá, chị không thể nhận được, Tiểu Tuyết, có lẽ em không biết, lấy cái khăn này nếu cầm đi bán mà gặp được người biết thưởng thức thì dựa vào tay nghề này của em, giá trị phải hơn ngàn tệ, nếu như em thêu bình phong gì gì đó thì càng đáng tiền hơn nữa.
Cát Tuyết lại đẩy lại, thẳng thắn nói: “Chị dâu, có đáng tiền hơn nữa cũng chính là tay nghề của em, không có tiền vốn gì, nếu như chị thấy ngại thì hãy giúp em giới thiệu một vài khách hàng, không nói dối chị, em cũng không có bản lĩnh gì khác, chỉ dựa vào tay nghề này để kiếm cơm thôi.”
So với sự bình thản của mẹ con Cát Tuyết, Phó Khuê thật sự ngạc nhiên, cậu không ngờ rằng thím út lại còn có bản lĩnh này, hơn nữa thêu thùa mà cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy.
Ở những năm tám mươi, hơn một ngàn tệ có nghĩa là gì, đó là rất nhiều ngôi nhà ở khu vực nào đó, mà một ngôi nhà này cứ bị thím út tặng ra ngoài như vậy.
Có một khoảnh khắc, Phó Khuê bỗng nhiên cảm thấy có chút không tự tin về người chú út một tháng tiền lương chỉ có năm trăm nhà mình.
Chu Hồng Anh thật sự rất thích chiếc khăn đó, bà ấy thích đến nỗi không nỡ buông tay.
Theo ý của bà ấy thì không nỡ trả lại, trái lại bà ấy muốn mua nó, chỉ là nghe ý của Tiểu Tuyết về giá trị của chiếc khăn này xong, trong lòng bà ấy cũng biết rõ, nếu như bà ấy dùng tiền mua thì chính là đang đánh vào mặt người ta.
Sau khi nghe Cát Tuyết nói câu sau cùng, bà ấy lập tức bày tỏ có rất nhiều chị em có tiền lại thích thêu thùa, tất nhiên sẽ giúp giới thiệu mối làm ăn này nọ cho Cát Tuyết.
Nhưng mà trong lòng lại nghĩ, sẽ bù đắp ở phương diện khác, nếu không thì cũng không có mặt mũi nào mà được hời của người ta như vậy được.
Nghĩ đến đây, bà ấy để chiếc khăn vuông vào trong túi thơm một cách cẩn thận.
Chu Hồng Anh lại thích thú vuốt ve đôi bươm bướm sinh động như thật trên chiếc túi thơm, tò mò hỏi: “Chị thấy hình như cách thêu thùa trên túi thơm và cách thêu thùa trên khăn không phải là cùng một người thêu đúng không?”
Bên tai Cát Tường hơi đỏ lên, vô ý thức bưng chén lên uống nước, ánh mắt có chút loạn, làm dời đi sự chú ý.
Cát Tuyết liếc con gái một cái rồi ấm giọng giải thích: “Trên túi thơm là do con gái em thêu đó ạ.”
“Ôi! Thật sao? Cô bé bao lớn rồi? Tay nghề thêu thùa này cũng ghê gớm phết.” Chu Hồng Anh cảm thấy hôm nay mình cứ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, giống như bà Vương không có kiến thức, giật mình kinh ngạc.
Cát Tuyết: “Cả tuổi mụ là mười lăm, nó ấy à, còn kém xa lắm.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong ánh mắt Cát Tuyết lại tràn đầy sự hài lòng về con gái mình.
Chu Hồng Anh cũng là người làm mẹ, đương nhiên hiểu được tâm trạng của Cát Tuyết, huống hồ gì quả thật là đứa nhỏ này rất ưu tú.
Bà ấy nhìn về phía Cát Tường đang uống nước với vẻ mặt từ ái, cô gái nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng, giống mẹ cô khoảng bảy phần, đều là mỹ nhân cả, sau này lớn lên chắc chắn là cũng rất xinh đẹp.
Chu Hồng Anh cười hỏi Cát Tuyết: “Cô bé tên là gì vậy nhỉ?”
Trong mắt Cát Tuyết tàn đầy ý cười: “Con bé tên là Cát Tường ạ.”
Chu Hồng Anh sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Phó Khuê.
Mí mắt Phó Khuê giật giật một cái, không hiểu sao mà bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, thấy Chu Hồng Anh vỗ đùi: “Ôi, tên là Cát Tường à, đúng là cùng một nhà với Phú Quý(*) của chúng ta rồi! Phú Quý Cát Tường! Đúng là duyên phận!”
(*) Phú
Quý: trong tiếng trung phiên âm của từ này là ‘fù guì’, còn tên của Phó Khuê có phiên âm là ‘fù guī’, phát âm của hai từ này gần giống nhau.
Cát Tường: “Phì!”
Phó Khuê: “…” Che mặt!