Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 32: Chạm Mặt - 2
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:27
Anh đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn lên trần nhà. Trong đầu vẫn vương vấn hình ảnh của cô học trò kia. Rồi anh từ từ khép mắt lại, thầm nghĩ: “Ngày mai gặp lại xem em còn chạy được không?”
Sáng hôm sau, Tiêu Hà lê thân xác mệt mỏi với cặp mắt gấu trúc vào lớp. Cô chẳng ngủ được chút nào vì tối qua cứ trằn trọc lo lắng về ngày mai phải đối mặt với Quốc Hy ra sao.
Vừa vào chỗ ngồi, Trúc Quỳnh đã không kìm được mà hỏi thăm.
- Hôm qua cậu đi đánh nhau đấy à?
- Hay hôm qua thức khuya cày phim? – Phương Ny cũng chồm sang.
Đức Thành nhìn quầng thâm mắt đen sì của Tiêu Hà, trầm ngâm.
- Chắc là hôm qua đắc tội gì với mẫu hậu nên bị phạt úp mặt vào tường suốt đêm rồi!
- Các cậu thôi đi! – Tiêu Hà gục mặt xuống bàn than thở. – Đừng đoán mò nữa, mình chỉ mất ngủ thôi.
- Ai mà tin chứ? Hôm qua cậu chạy như ma đuổi từ phòng đoàn lên lớp, rốt cuộc là có chuyện gì? – Trúc Quỳnh tò mò.
Tiêu Hà chưa kịp lên tiếng thì trống vào lớp vang lên. Cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Khoảng năm phút sau, Quốc Hy bước vào với vẻ điềm tĩnh như mọi khi.
Cả lớp đồng loạt đứng dậy chào anh, Quốc Hy quét mắt qua lớp học một lượt rồi gật đầu chào lại.
Tiêu Hà cúi gầm mặt xuống bàn, cô gắng thu mình nhỏ nhất có thể, còn lấy sách làm khiên che chắn.
Quốc Hy đặt giáo án xuống bàn, chậm rãi cất lời.
- Các em lấy sách ra, chúng ta bắt đầu học.
Trong suốt tiết học, Tiêu Hà vẫn kiên trì giữ nguyên tư thế trốn tránh, mắt không dám nhìn lên bục giảng quá ba giây.
Cô cảm giác chỉ cần mình không thấy anh thì anh cũng sẽ không thấy mình. Nhưng cô phải công nhận lời Quốc Hy giảng không hề dài dòng, còn rất dễ hiểu.
Giảng xong, anh đóng sách lại và bắt đầu gọi người lên bảng làm bài.
- Thảo Vy, bài đầu tiên.
- Hữu Thiên, bài số hai...
Tiêu Hà thầm thở phào khi thấy các bài tập trong sách đều đã có người làm, tưởng rằng mình đã thoát nạn. Nhưng ngay sau đó, Quốc Hy thẳng xuống chỗ cô và đặt cuốn sách Toán nâng cao trước mặt Tiêu Hà, chậm rãi cất lời.
- Em làm bài này cho tôi. – Quốc Hy chỉ vào đề toán đã được anh đánh dấu bằng bút đỏ.
Tiêu Hà há hốc mồm nhìn cái đề Toán dài ngoằn trước mặt. Nếu là Toán số, cô có thể cân tất, nhưng Toán hình thì cô không chắc.
- Thầy... có thể đổi bài khác không ạ? – Cô cố nặn ra nụ cười lấy lòng.
- Không. – Quốc Hy khoanh tay, điềm tĩnh nhìn cô. – Nếu em không muốn làm thì tôi cũng không ngại cho em điểm không vào sổ. – Anh cười nhạt rồi thản nhiên bước lên bàn giáo viên.
Trúc Quỳnh len lén nhìn Tiêu Hà với ánh mắt đồng cảm, trong khi cả lớp lại háo hức chờ xem kịch hay. Họ chắc rằng Tiêu Hà đã đắc tội gì đó với thầy giáo mới, nên ngày đầu anh vào, cô phải trốn chui trốn lủi, còn giờ thì bị anh gây khó dễ.
Tiêu Hà nghiến răng, chậm rãi bước lên bảng. Thôi thì cứ thí cái mạng cùi này vậy, dù có hy sinh thì cũng phải hy sinh một cách vinh quang.
Tiêu Hà cố tình chọn phần bảng trống gần Hữu Thiên, rồi canh lúc Quốc Hy không để ý mà chìa cái đề ra trước mặt cậu kèm theo ánh mắt long lanh tội nghiệp.
- Cậu vẽ hình trước đi rồi mình chỉ cậu. – Hữu Thiên ghé sát tai cô nói nhỏ.
Tiêu Hà liền gật đầu như gà mổ thóc. Giây phút này, cô mới thấy Hữu Thiên đẹp trai làm sao.