Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 36: Nói Qua Nói Lại - 2
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:27
Đúng lúc này, tiếng trống vào lớp vang lên. Đức Thành tiến đến trước mặt Tú Nghi, hừ lạnh một tiếng.
- Cậu còn chưa chịu về lớp à? Muốn đứng đây đợi thầy Quốc Hy để gây chú ý sao?
Tú Nghi hất cằm, đanh đá nói.
- Không cần phải đuổi, dính dáng tới mấy người chỉ có xui xẻo thôi. Thật may là không phải chung lớp với mấy người.
Nói rồi cô ta hậm hực kéo Thi Lan về lớp.
- Thật là muốn may cái mỏ cô ta lại quá đi mất. – Đức Thành bực bội nói.
Lúc này Trúc Quỳnh và Phương Ny mới quay sang nhìn Tiêu Hà, thắc mắc.
- Lời cậu ta nói là thật sao?
- Phải. – Tiêu Hà khẽ gật đầu.
- Cậu cũng biết sao? – Trúc Quỳnh tròn mắt nhìn cô.
- Cách đây không lâu, Nhật Khánh đã nói với mình và nhờ mình giữ kín vì Thanh Ngọc không muốn bị bàn tán.
Phương Ny nhìn cô, ái ngại.
- Tiêu Hà à, cậu không sao chứ?
- Sao trăng gì? Cậu ta thích ai quen ai thì liên quan gì đến Tiêu Hà. – Hữu Thiên thản nhiên lên tiếng.
- Thôi, mặc kệ chuyện này đi, chuẩn bị học thôi. – Tiêu Hà khẽ cười nhưng trong lòng lại nặng trĩu.
Giờ ra chơi, Trúc Quỳnh hào hứng kéo Tiêu Hà và Phương Ny xuống sân thể dục.
- Không rủ hai tên nam nhân kia à? – Tiêu Hà vừa đi vừa thắc mắc.
- Rủ hai người đó làm gì? Có tên trai thẳng nào lại đi tia trai chứ? – Trúc Quỳnh lập tức phản đối.
Dưới sân thể dục, không khí vô cùng náo nhiệt bởi trận bóng chuyền của các nam sinh khối 12. Các nữ sinh không ngại la hét, cổ vũ cho những nam thần trong lòng mình.
Nhóm Tiêu Hà chưa kịp chọn chỗ ngồi thì nghe có tiếng Tú Nghi và Thi Lan đang hò hét gần đó, còn Thanh Ngọc cũng đang chăm chú xem trận đấu.
- Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. – Phương Ny ghé tai Tiêu Hà nói nhỏ.
Cô còn chưa trả lời thì lại thấy một nhóm nam sinh 12 đến vây quanh Thanh Ngọc. Một trong số đó lên tiếng.
- Thanh Ngọc, cuối tuần đi chơi với bọn anh không ?
Thanh Ngọc mỉm cười, không từ chối cũng không nhận lời, nhẹ nhàng đáp.
- Để em xem đã nhé!
Các nam sinh nghe vậy lại càng phấn khích, tiếp tục trêu trọc và khen ngợi cô.
Tiêu Hà đứng một bên, cảm thấy có chút thắc mắc. Nếu thực sự thích Nhật Khánh, lẽ ra cô ấy phải từ chối dứt khoát chứ? Không hiểu sao Tiêu Hà lại có chút khó chịu trước sự mập mờ đó của Thanh Ngọc.
Còn đang mãi suy nghĩ thì Tiêu Hà nghe tiếng của Trúc Quỳnh phấn khích reo lên.
- Tiêu Hà cậu xem anh trai kia kìa, ngầu xỉu!
Tiêu Hà bật cười nhìn theo hướng tay của cô bạn, gật gù.
- Trai đẹp đúng là liều thuốc cho trái tim mà.
Vừa dứt lời thì một quả bóng lăn đến gần chỗ bọn họ, Trúc Quỳnh liền nhanh nhẹn phóng đến nhặt giúp các anh trai. Cô vừa chạm tay vào quả bóng thì một trái bóng chuyền khác từ trong sân bay vọt về phía cô với tốc độ khá nhanh.
- Trúc Quỳnh... – Tiêu Hà và Phương Ny hét lớn.
Trúc Quỳnh giật mình, chưa kịp phản ứng, thì một bóng người lao đến, kéo cô vào lòng và dùng tay chắn bóng.
- Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? – Một giọng nam trầm ấm vang lên.
Trúc Quỳnh ngước mặt lên, cô thấy một nam sinh cao lớn, mái tóc hơi rối nhưng lại rất phong trần, gương mặt góc cạnh nam tính. Trúc Quỳnh mở to mắt, tim đập mạnh, ngơ ngẩn nhìn người trước mặt.
- Em... em không sao...
- Trúc Quỳnh, cậu có sao không? – Tiêu Hà và Phương Ny hớt hải chạy tới.
- Mình không sao, may mà có anh ấy. – Trúc Quỳnh thẹn thùng nói.
Tiêu Hà thở phào rồi quay sang chàng trai, cúi đầu lễ phép.
- Cảm ơn anh đã giúp bạn em.
Chàng trai liền dời mắt sang Tiêu Hà, mỉm cười dịu dàng.
- Không có gì. Mà em là Tiêu Hà phải không?
- Phải ạ, nhưng sao anh... - Tiêu Hà hơi ngạc nhiên nhìn anh ta và đáp.
