Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 65: Không Còn Muốn Đội Sổ
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:29
Long đại ca cùng đàn em bước ra khỏi chỗ, kéo nhau lên bàn giáo viên, đứng chần chừ trước mặt Quốc Hy, vẻ mặt như có việc hệ trọng lắm.
- Thầy có định mở lớp ôn thi không ạ? – Long đại ca mở lời, giọng không còn lấc cấc như thường ngày.
Quốc Hy đóng sổ điểm lại, nhìn hắn.
- Vài lớp khác cũng hỏi tôi rồi, tôi còn đang xem xét. Chỗ nhà tôi ở khá nhỏ, không có đủ chỗ…
Chưa để Quốc Hy nói hết câu, hắn đã vội sấn đến.
- Vậy thầy đến nhà em đi! Sân nhà em bao rộng, đủ cho thầy mở chục cái lớp. Nhưng đổi lại thầy kèm riêng cho em nhé.
Quốc Hy khoanh tay, nhìn thẳng hắn.
- Sao em lại muốn tôi kèm riêng?
Long đại ca chưa kịp trả lời thì bọn đàn em đã nhọn miệng chen vào.
- Thưa thầy, ba mẹ ảnh dọa nếu rớt tốt nghiệp thì phải về phụ bán thịt heo ngoài chợ. - Một tên nhanh miệng nói.
Một tên khác rướn cổ nói tiếp, vẻ mặt nghiêm túc như chuyện quốc gia đại sự.
- Nhưng quan trọng hơn cả, là chị dâu nói sẽ không thích người dưới điểm trung bình, thưa thầy.
Quốc Hy nhíu mày, khó hiểu.
- Chị dâu?
Không hẹn mà cả bọn đồng thanh đáp.
- Tiêu Hà lớp 11B9 đó thầy.
Câu vừa dứt, Long đại ca mặt đỏ bừng, thụi cho tên gần hắn một cú suýt văng khỏi bàn.
Quốc Hy nhìn biểu cảm lúng túng của hắn, không nhịn được bật cười khẽ. Giờ anh đã hiểu vì sao hôm đó cô học trò trốn dưới gầm bàn như ăn trộm.
- Nhưng tôi sẽ không kèm riêng. Tôi mở lớp ôn tập chung cho tất cả, em muốn học thì tham gia. – Anh nói, giọng bình thản.
Long đại ca nghe vậy thì có chút do dự.
- Nhưng... em sợ học chung sẽ không theo kịp... Kèm riêng sẽ tốt hơn mà thầy.
Quốc Hy nghiêng đầu, giọng trầm xuống.
- Em nghĩ mình kém cỏi đến mức phải có người cầm tay dắt đi từng bước à? Đến lúc thi, có ai kèm em ngồi trong phòng thi không?
Long đại ca á khẩu, đám đàn em cũng im re.
Quốc Hy nhìn hắn, ánh mắt nghiêm mà không nặng nề.
- Tiến bộ hay không đều do bản thân người học. Tôi có thể chỉ cho em đường, nhưng có bước được đến đích hay không, là do chân em.
Lặng vài giây, rồi anh nói thêm.
- Nếu em thật sự muốn có cơ hội đứng cạnh Tiêu Hà, ít nhất hãy để em ấy nể mình bằng chính sự nỗ lực của bản thân, thay vì điểm dưới trung bình.
Long đại ca siết chặt nắm tay, ánh mắt như bốc lửa.
- Vâng! Vì Tiêu Hà, em nguyện đốt đuốc theo thầy!
Quốc Hy khẽ bật cười, nhàn nhã nhìn ra ô cửa sổ. Xem ra lần này anh phải lợi dụng cô nhóc Tiêu Hà để chỉnh đốn lớp đội sổ này rồi.
Buổi tối, sau khi học bài xong, Tiêu Hà mang cây đàn ra ban công, ngồi trên chiếc ghế nhỏ và dạo một khúc nhạc. Nhìn vầng trăng đã khuyết gần một nửa treo lơ lửng trên cao, cô mơ màng nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ hiếm hoi bên Nhật Khánh, lòng lại có chút quặn thắt.
Bản nhạc kết thúc, Tiêu Hà quay trở lại phòng. Cô mở điện thoại lên, định xem chút phim thư giãn thì thấy tin nhắn của Nhật Khánh gửi cách đây mười phút.
Cô bấm vào xem – là những bức ảnh mà anh Trung, người phụ trách chụp hình hôm Trung Thu đã gửi kèm lời nhắn: [Anh ấy nhờ mình gửi cho cậu.]
Tiêu Hà lướt xem từng tấm, ánh mắt chợt dừng lại ở tấm hình cô và Nhật Khánh chụp chung. Nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên môi, cô không ngờ có một ngày mình được chung khung hình với cậu, lại còn gần đến thế.
Trước giờ, trong những lần hoạt động đoàn trường, dù có chụp hình tập thể, nhưng toàn là cô đầu sông, cậu cuối sông. Đến cả việc vô tình đứng cạnh nhau cũng không có.
Tiêu Hà nhắn tin cảm ơn Nhật Khánh, rồi nhanh tay lưu mấy tấm ảnh có mặt mình vào điện thoại.