Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 72: Phân Xử - 2
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:29
- Vâng, là em đánh cậu ấy trước. - Cô đáp, rồi chỉ thẳng vào Tú Nghi. – Nhưng là vì cậu ta xúc phạm ba mẹ em trước nên em mới ra tay.
Hiệu trưởng quay ngoắt sang con gái, giọng nghiêm khắc.
- Có thật không?
Tú Nghi vội lấp liếm.
- Con... con chỉ muốn can ngăn vì thấy cậu ấy ăn h.i.ế.p bạn con, nhưng trong lúc tức giận, con lỡ lời một chút...
Tiêu Hà cười khẩy. Đầu cô ta nhảy số cũng nhanh thật, thoắt cái đã biến bản thân thành người hùng nghĩa hiệp rồi.
- Em có chắc Tiêu Hà ăn h.i.ế.p bạn mình, chứ không phải ngược lại?
Quốc Hy bước vào, theo sau là cô gái áo hồng. Tú Nghi và Thi Lan lập tức xanh mặt, nép sát vào nhau.
- Thầy Quốc Hy? Thầy nói vậy là sao? – Hiệu trưởng nhíu mày.
- Em nói hết những gì em biết đi. – Quốc Hy nhìn cô gái áo hồng.
Tú Nghi liếc nhìn cô gái, ánh mắt đầy vẻ đe dọa. Cô gái kia run rẩy, liếc nhìn Tú Nghi một thoáng rồi cúi đầu lí nhí.
- Là Tú Nghi bảo em giả danh Nhật Khánh, hẹn Tiêu Hà ra hoa viên, sau đó đánh lạc hướng để cậu ấy lấy bao bố trùm đầu Tiêu Hà lại. Em không muốn làm, nhưng Tú Nghi nói nếu không nghe lời sẽ bắt em đền chiếc nhẫn mà em lỡ làm mất của cậu ấy.
Nghe đến tên mình, Nhật Khánh khẽ cau mày, ánh mắt trầm xuống, bàn tay buông thõng bên người vô thức siết nhẹ.
- Tú Nghi, có đúng không? - Hiệu trưởng nghiến răng, gằn giọng.
Tú Nghi hoảng hốt, lắc đầu lia lịa.
- Không phải đâu ba! Cậu ta vu khống con!
- Vậy em giải thích hai cái này là gì? – Quốc Hy lạnh lùng ném chiếc bao bố và sợi dây thừng ra trước mặt cô ta.
Tiêu Hà sững người, bất giác ngước nhìn Quốc Hy. Người thầy thường ngày vẫn hay làm khó cô, lúc này lại đứng ra bảo vệ, chứng minh sự trong sạch cho cô. Một cảm giác ấm áp len lỏi vào tim, như cây non chênh vênh trước bão bỗng tìm được điểm tựa vững vàng.
Thi Lan sợ hãi bấu chặt cánh tay Tú Nghi.
- Em... em không biết. – Tú Nghi lắp bắp.
Hiệu trưởng ôm trán, cảm giác sắp cao huyết áp đến nơi, gằn giọng.
- Con còn chối được nữa sao? Ba có dạy con cái thói côn đồ đó không hả? Còn không mau xin lỗi các bạn.
- Ba, con mới là người bị đánh! Ba không bênh con mà đi bênh người ngoài là sao? – Tú Nghi gào lên.
- Cậu gây chuyện trước, Tiêu Hà chỉ là tự vệ. Cậu xem vết thương của Tiêu Hà đi, m.á.u đó! – Hữu Thiên bức xúc.
- Không phải tôi làm! Nhưng cậu ta bị vậy cũng đáng! – Tú Nghi hét lên.
Hiệu trưởng tức đến run người.
- Con... đúng là ba mẹ chiều con quá rồi!
Ông cố hít một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Hà, giọng khẩn khoản.
- Tiêu Hà, thầy thay mặt Tú Nghi xin lỗi em. Thầy sẽ phạt con bé thật nghiêm khắc. Nhưng... sang năm các em còn phải thi tốt nghiệp, thầy không muốn học bạ của nó có vết nhơ. Mong em đồng ý giải quyết chuyện này trong im lặng, coi như thầy xin em.
Tiêu Hà nhìn dáng vẻ sầu não của ông, thở dài. Hiệu trưởng là người tốt, chỉ tiếc con gái ông lại là một kẻ không hiểu chuyện, chỉ thích gây phiền phức.
- Được ạ. Nhưng xin thầy giải thích với ba mẹ em một tiếng.
Hiệu trưởng mừng ra mặt, cầm lấy tay cô.
- Được, thầy hứa. Cảm ơn em đã hiểu cho thầy.
Rồi ông nghiêm mặt quay sang con gái.
- Còn không mau xin lỗi và cảm ơn bạn đi?