Mỹ Nhân Dưới Núi Hương Sơn - Chương 69: Đốt Cháy Mộc Trâm Lưu Huỳnh ---
Cập nhật lúc: 06/09/2025 05:03
Nương thân!
Thẩm Hy Niên đang ngồi trên bậc đá trước sơn môn bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt tràn ngập nụ cười rạng rỡ.
Xe ngựa của Liễu Phù Du đã trở về, chậm rãi dừng lại bên ngoài khách điếm.
Nương thân. Thẩm Hy Niên lao tới
Người vén rèm xe bước ra lại không phải Liễu Phù Du, mà là Thẩm Nghi Lương. Khi nhìn thấy Thẩm Hy Niên, hắn cũng mỉm cười với nàng, nhưng rồi lại biến sắc khi nghe Thẩm Hy Niên cất tiếng gọi hắn.
Nghi Lương ca ca, sao ngươi…
Là thúc thúc.
Được rồi Nghi Lương thúc thúc, nương thân ta đâu rồi?
Nghe nàng chịu gọi thúc thúc, Thẩm Nghi Lương lại nở nụ cười, sau khi xuống xe ngựa thì nhường chỗ, ra hiệu nương thân nàng ở trong xe ngựa.
Người thứ hai bước ra là Kim Lê.
Kim Lê nhìn Thẩm Nghi Lương ánh mắt luôn cảnh giác, không cho hắn cơ hội đỡ Liễu Phù Du, sau khi xuống xe ngựa tự mình đưa tay ra, chắn trước Thẩm Nghi Lương không cho hắn lại gần, sợ cử chỉ quá thân mật của hắn bị người khác nhìn thấy sẽ đàm tiếu.
Nương thân, nương thân, Niên Niên đợi người lâu lắm rồi.
Thẩm Hy Niên vừa nhảy vừa nhót, giục Liễu Phù Du mau ra ngoài.
Giờ này là giờ gì rồi, sao con vẫn chưa đi ngủ? Liễu Phù Du vén rèm, vờ giận dữ nhìn Thẩm Hy Niên.
Tuy nhiên, từ góc độ này, người đang ẩn nấp trong bóng tối không thể nhìn rõ mặt nàng.
Sau gốc cây bên ngoài cửa phụ khách điếm có một người đứng.
Thẩm Hy Niên ngồi ngoài bao lâu, y đứng đó bấy lâu.
Đương nhiên, là Bùi Chu Tế.
Một tiếng A Oanh của Thẩm Hy Niên tựa như tiếng sấm chôn vùi dưới đáy nước, theo bạch y, xích sắt, Chu, Tế và các manh mối quan trọng khác lần lượt được thắp sáng rồi hoàn toàn nổ tung, chiếc thuyền nhỏ giữa hồ bị đánh nát vụn, khiến y gấp gáp muốn lập tức gạt đi sương mù dày đặc để tìm thấy bờ thoát thân.
Tô Nguyệt Huỳnh chính là bờ hồ của y.
Y đã đợi rất lâu, cũng đã suy nghĩ rất lâu.
Đã từng nghĩ có lẽ chỉ là trùng hợp, dù sao đó cũng là thê tử do người khác minh môi chính thú.
Cũng từng nghĩ đừng chỉ là trùng hợp, rốt cuộc đó là người y đã ngày đêm nhớ mong hơn ba năm, là người dù sống hay chết, là người hay xương cốt cũng đều muốn gặp mặt.
Cho đến khi âm thanh sau tấm rèm xe truyền vào tai, triệt để xác nhận với y rằng điều y nghĩ không phải là trùng hợp.
Âm thanh từng cùng y tai kề má ấp…
Là nàng!
Nhưng mà ta muốn ngủ cùng nương thân, ta muốn nương thân ôm ta ngủ.
Theo tiếng nói của Thẩm Hy Niên vừa dứt, người trong xe ngựa cũng cúi người chui ra, khuôn mặt cười rạng rỡ như hoa trôi trong ánh trăng với hương thơm thoang thoảng, theo gió quấn quýt bay đến mang theo mùi vị quen thuộc của quá khứ, chỉ một thoáng ngửi thấy liền gợi lại ký ức, nỗi nhớ nhung nhiều năm hóa thành lũ dữ cuồn cuộn ập đến, khiến Bùi Chu Tế lệ tuôn rơi lã chã.
Tô Nguyệt Huỳnh… quả nhiên là nàng!
Y đã nghĩ qua vạn loại khả năng, duy chỉ không nghĩ tới sẽ là thế này.
Tốt cho một kẻ đã có chồng.
Tô Nguyệt Huỳnh, sao nàng có thể độc ác, tệ bạc đến vậy.
Y không phải chưa từng nghĩ cái tên Tô Nguyệt Huỳnh của nàng là giả, nhưng y chưa từng nỡ nghĩ nàng vậy mà lại là thê tử của người khác!
Thẩm Tu Niên kết hôn vào năm nào?
Cẩn thận tính toán, khi y và Tô Nguyệt Huỳnh quen biết, nàng đã là người có chồng hơn hai năm rồi.
Không đúng, Tô Nguyệt Huỳnh cái gì, nàng không gọi là Tô Nguyệt Huỳnh.
Bùi Chu Tế vốn không có ý định rơi lệ, nhưng y không thể khống chế được cảm xúc của mình khi nhìn thấy khuôn mặt đó, thậm chí mãi đến khi cảnh vật trước mắt trở nên mờ mịt, y mới nhận ra mình đã khóc.
Nâng tay lên muốn lau nước mắt, nhưng lại vô ích khiến mặt thêm ướt đẫm.
Xòe tay ra xem, đầu ngón tay, lòng bàn tay đang rỉ rất nhiều máu, y cũng không biết là từ khi nào đã siết chặt nắm đ.ấ.m khiến móng tay găm vào da thịt mà rạch ra máu.
Có lẽ là cơn đau ở tim quá mãnh liệt, đến mức y đã bỏ qua cơn đau ở lòng bàn tay.
Hai vệt m.á.u trên mặt bị nước mắt rửa trôi thành dòng nước đỏ nhạt, từng giọt từng giọt rơi thẳng xuống.
Ánh mắt y nhìn Liễu Phù Du mang theo sự cay đắng lẫn oán hận, đặc biệt là khi so sánh với cảnh nàng đang vui vẻ ôm con, lại càng khiến y trông thảm hại và đáng cười.
Nhìn nàng sống tốt biết bao, nào giống y…
Bấy nhiêu năm qua, y ôm giữ cái hạnh phúc giả tạo mà nàng đã dệt nên cho y, một mình chịu đựng khổ sở lâu đến vậy, nàng thật sự quá nhẫn tâm.
Y phất tay áo, xoay người sải bước rời đi. Trở về căn phòng khách mà y ở, vừa lúc gặp Khổng Lâm Vũ đang tìm y khắp nơi.
Tướng quân! Khổng Lâm Vũ bị những vết m.á.u trên mặt Bùi Chu Tế làm cho giật mình, bao gồm cả những giọt nước mắt làm nhòe cả khuôn mặt y, Tướ… Tướng quân, người không sao chứ, người bị làm sao thế…
Bùi Chu Tế như không nhìn thấy hắn, lướt qua bên cạnh hắn.
Đến hành lang trước nhà, lại thấy y bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt liếc sang rơi vào lò lửa dưới ánh đèn.
Trên lò đang sắc thuốc, hơi than nồng nặc phả tới.
Tướng quân, đại phu nói trước khi ngủ người cũng phải uống thêm một lần thuốc nữa, thuộc hạ đang sắc đây, lát nữa là được rồi.
Khổng Lâm Vũ đi theo, muốn nhắc nhở y cứ việc vào phòng nghỉ ngơi.
Nào ngờ, Bùi Chu Tế nghiêng người bước tới nhấc lò thuốc lên rồi không biết ném thứ gì vào trong.
Sau đó, bóng lưng khi y quay người lại trông khá tiêu sái, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại khi sắp bước qua ngưỡng cửa.
Hai mắt Bùi Chu Tế đỏ ngầu, một hàng nước mắt nóng hổi lại theo vết lệ cũ trượt xuống.
Không đầy chốc lát, y vậy mà lại quay đầu đi về phía lò lửa, lần này động tác có thêm vài phần hoảng loạn, gấp gáp, khi nhấc lò thuốc lên còn không cẩn thận làm đổ, gạch vỡ tan tành khắp nền, nhưng điều khiến người ta kinh hãi hơn là y lại dùng tay không thọc vào đống than hồng rực.
Tướng quân!
Khổng Lâm Vũ kinh hãi biến sắc, khi chạy lên thì Bùi Chu Tế đã nhặt thứ trong than trở lại.
Y nắm chặt, Khổng Lâm Vũ không nhìn rõ.
Nhưng vết thương nhanh chóng đỏ ửng trên ngón tay phải của y, Khổng Lâm Vũ lại nhìn thấy rõ mồn một.
Tướng quân, người…
Vô ngại.
Bùi Chu Tế thấp giọng đáp lại hai chữ ấy, sau đó liền trực tiếp vào phòng. Khổng Lâm Vũ nóng lòng muốn đi theo xem xét vết thương của y, nhưng lại bị cánh cửa phòng khép lại chắn ở bên ngoài.
Khổng Lâm Vũ sốt ruột nghiến răng, quay người chạy xuống tìm thuốc cho Bùi Chu Tế.
Trong phòng, Bùi Chu Tế đang run rẩy toàn thân khi nắm chặt thứ trong tay.
Nhưng y run rẩy không phải vì đau, mà là vì sợ hãi.
Suýt nữa, y suýt nữa đã thiêu cháy mộc trâm lưu huỳnh mà A Huỳnh đã tặng y.
Song than lửa trong lò quá mạnh, mặt sau chiếc trâm vẫn bị cháy xém đen kịt mất lớp sơn.
Ta dựa vào đâu mà phải thiêu cháy nó.
Tô Nguyệt Huỳnh…
Không phải thiêu cháy mộc trâm, giữa bọn họ liền có thể xóa bỏ hết thảy. Y cũng không muốn xóa bỏ với nàng, điều nàng tàn nhẫn nhất chính là khiến y ngay cả hận nàng cũng không nỡ, hệt như chiếc mộc trâm này, bị ném vào than rồi lại không màng đau đớn dùng tay không nhặt về. Y không nỡ buông, cũng không cam lòng, y nhất định phải cùng nàng tính rõ từng khoản nợ này, hỏi nàng rốt cuộc là vì sao.
Đứa trẻ là của ta.
Hai đứa trẻ ấy vì sao lại giống y đến vậy, còn có thể là lý do gì khác.
Bởi vì đó căn bản không phải con của Thẩm Tu Niên.
Đó là đứa trẻ mà y và Tô Nguyệt Huỳnh sau khi bái thiên địa, nhập động phòng ân ái một tháng rồi lưu lại.
Đã là con của y, dựa vào đâu mà phải gọi Thẩm Tu Niên là phụ thân?
Chẳng trách, chẳng trách Thẩm Tu Niên không cho y vào cửa Thẩm gia, hóa ra là sợ y gặp Tô Nguyệt Huỳnh, hóa ra hắn ta cũng đều biết hết thảy.
Mặc kệ giữa nàng và Thẩm Tu Niên có chuyện gì, nhưng…
Tô Nguyệt Huỳnh, nàng cũng là của ta.