Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90 - Chương 13:chương 13
Cập nhật lúc: 04/09/2025 07:54
Về sau, nghe nói Thường Hỉ nhờ người quen giới thiệu mà quen một anh chàng làm ở ga tàu nhỏ. Người đó là dân nơi khác, dáng vẻ thì quả thật khôi ngô, nhưng trong nhà lại lắm họ hàng. Mỗi lần tới Kinh Thị liền ăn ở nhà Thường Hỉ, coi như nhà mình vậy. Người ấy lại sĩ diện, hễ có họ hàng đến thì nhất định phải tiếp đãi, lâu dần khiến trong nhà chẳng phân biệt nổi rốt cuộc đây là nhà ai. Vợ chồng vì thế mà mâu thuẫn không ít.
Sau này, lúc gia đình Thường Hỉ được đền bù vì phá dỡ nhà cửa, số tiền bồi thường cũng kha khá. Kết quả gã chồng kia lại vụng trộm mang tiền đi ăn chơi với một cô gái trẻ. Nhưng Thường Hỉ vốn tính tình cứng rắn, vậy là kiên trì kiện cáo mấy năm trời, cuối cùng cũng đòi lại được tiền.
Còn hiện tại, Thường Hỉ mới chỉ đang chuẩn bị vào cao tam. Cha mẹ cô ấy đều bận, cũng chẳng quản lý nhiều. Vả lại, con cái công nhân đường sắt vốn dễ được nhận vào làm, nên cô ấy không hề cảm thấy lo lắng gì về tương lai.
Thường Hỉ sau khi ríu rít ồn ào một hồi, lúc này mới chú ý tới Phùng Yến Văn cũng ở đó, ngượng ngùng gọi một tiếng:
“Phùng lão sư.”
Trước đây Phùng Yến Văn từng dạy Thường Hỉ.
Phùng Yến Văn hỏi:
“Thường Hỉ, ba mẹ em có ở nhà không?”
Nếu cha mẹ Thường Hỉ có ở nhà thì ở nhờ mấy hôm cũng không tiện.
Thường Hỉ xua tay:
“Đừng nhắc nữa. Ba em vừa đi công tác hôm qua, chuyến này phải tám ngày, chắc qua bảy ngày nữa mới về được.”
Từ Mộng thở phào nhẹ nhõm, liền nói ý định của mình:
“ Mẹ con mình chỉ ở nhờ vài hôm thôi. Ngày mai mình sẽ đi tìm phòng, tìm được thì dọn ra ngay.”
Thường Hỉ vui vẻ đáp:
“Được thôi, hai người ở lâu thêm cũng chẳng sao. Nhà tui còn một căn phòng chứa đồ, cứ ở đó đi.”
Từ Mộng nghĩ cha mẹ Thường Hỉ vẫn còn ở nhà thì ở nhờ lâu dài cũng không tiện. Nhưng giờ chưa phải lúc bàn tiếp chuyện này, cô liền nháy mắt ra hiệu cho Phùng Yến Văn, thúc giục nàng nhanh chân đuổi theo.
---
May mà chỗ này thuộc nội thành, xung quanh cũng có mấy cửa hàng đồ cũ, có thể mua được không ít thứ.
Thường Hỉ vốn đã sống ở khu này nhiều năm, quen thuộc vô cùng, liền nói:
“Ở đây hộ gia đình đông, có mấy cửa hàng thu mua – bán lại đồ cũ. Các ngươi muốn mua đồ đạc đều có thể qua đó xem. Nhiều khi còn tìm được đồ khá tốt, giá chỉ bằng một nửa, thậm chí còn rẻ hơn. Nhưng mà… ngươi cũng có thể dùng luôn giường ở nhà ta.”
Nhưng Từ Mộng nghĩ: Làm sao có thể mặt dày đến mức ở nhờ nhà người ta rồi còn phá giường nhà họ đem đi dùng?
Cô vốn tính toán sẽ ở tạm đây một thời gian, sau này thuê được phòng tốt hơn thì có thể khiêng cả ván giường sang. Vì thế, cô không định “dùng ké” của người khác.
Từ Mộng thoáng sửng sốt, không ngờ thời điểm này đã có cửa hàng đồ cũ như vậy:
“Ngoài ván giường ra thì còn có thể mua được những gì nữa?”
“Thì nhiều lắm,” Thường Hỉ cười, “chuyển nhà mà mang không hết thì họ đều đem bán lại cả.”
“Vậy được, con với Thường Hỉ đi dạo cửa hàng đồ cũ. Còn khăn mặt, bàn chải… thì để Phùng Yến Văn đi mua.”
Phùng Yến Văn cũng chẳng hiểu sao, rõ ràng khi nãy còn vì tám đồng rưỡi mà chần chừ, giờ lại thấy đặc biệt phấn khởi. Từ Mộng vừa phân công, bà đã vui vẻ chạy ngay ra cửa đi mua đồ.
Còn Từ Mộng thì cùng Thường Hỉ, mang theo tiền, hướng thẳng đến cửa hàng đồ cũ.
Phùng Yến Văn rốt cuộc không được mặt dày như Từ Mộng, nghĩ tới việc phải đến ở nhờ nhà người khác, trước sau đều thấy khó xử, không dám bước chân tự nhiên.
Thường Hỉ liền cười nói:
“Ba mẹ tui ước gì trong nhà đông người, có thêm người bầu bạn với tui càng tốt. Cậu đừng có lo dọn vội, đâu có bảo cậu không được ở? Đã đến nỗi phải tìm tui nương nhờ thì chắc chắn tình cảnh cũng không dư dả gì, tui hiểu mà. Cậu vốn là người khách sáo, nhưng đợt này cha mẹ tui đều đi công tác xa, e rằng cũng chẳng mấy khi về nhà.”
Từ Mộng không lập tức từ chối.
Kiếp trước Thường Hỉ cũng đã từng như vậy, nhiệt tình giữ cô lại. Khi đó Từ Mộng ở nhà Thường Hỉ suốt hơn một tháng, cả nhà đối xử rất tốt.
Nhưng lần này Từ Mộng tính tìm một chỗ ở lâu dài. Đợi cha mẹ Thường Hỉ trở về thì căn nhà này chắc chắn cũng chẳng đủ tiện để ở. Cho nên sớm muộn gì cô cũng phải tìm chỗ khác. Dù vậy, được Thường Hỉ che chở một thời gian ngắn như thế cũng đã quý rồi. Huống chi, trong lòng nàng vừa mới nảy ra một ý định kiếm tiền tạm thời.
Ba người vừa trò chuyện vừa đi tới nhà Thường Hỉ.
Nơi Thường Hỉ đang ở là tiểu viện mà ông bà nội để lại. Khu này ngày trước dân cư đều không giàu có, nhà cửa xây thấp, cũ kỹ. Căn phòng tạp vật mà cô ấy nói chính là nơi Thường Hỉ từng ở hồi nhỏ, nằm sát mé ngoài, sau khi ông bà mất, cô ấy dọn vào ở cùng cha mẹ. Căn phòng cũ ấy liền bỏ không, biến thành chỗ chứa đồ lặt vặt, nay đã bừa bộn lộn xộn.
Từ Mộng nhớ rõ căn nhà này trước đây từng cho thuê, vì vậy có một cánh cửa riêng mở ra ngoài, có thể coi như một gian độc lập, ở cũng khá tiện.
Thời buổi này con người chưa quá coi trọng chuyện riêng tư. Bằng không, những gia đình chen chúc trong khu tập thể lớn hẳn phải nghẹn đến chết. So ra, có được một gian phòng riêng thế này cũng chẳng khác biệt bao nhiêu so với ở đại tạp viện.