Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90 - Chương 21:chương 21
Cập nhật lúc: 04/09/2025 07:54
Hàn Lăng Lăng cười tươi, để lộ hàm răng trắng đều:
– Từ Mộng, không nhớ mình sao? Mình là Hàn Lăng Lăng đây. Đây là tiểu thúc mình. Cậu thật giỏi, một mình mà cõng nổi chừng này dưa!
Hàn Quý Minh cũng gật đầu chào. Thấy đôi mắt to trong veo của cô nhìn mình, sáng long lanh như con mèo Ba Tư nhà họ, anh bật cười.
Từ Mộng vội quay mặt sang, hỏi Hàn Lăng Lăng:
– Sao cậu nhận ra mình?
Thật ra hai người đã năm năm không gặp. Từ thời tiểu học tới giờ, cô thay đổi nhiều, ngay cả bạn học cấp hai nhiều khi cũng chẳng nhận ra.
– Nhận ra chứ! Mình với cậu thân thế cơ mà. – Hàn Lăng Lăng vừa để cô ngồi nghỉ, vừa cùng Hàn Quý Minh chuyển sọt dưa lên xe, rồi leo lên ghế sau hỏi: – Cậu định đi đâu? Bọn mình đưa đi, tiện đường luôn.
---
Sau phen mệt nhọc vừa rồi, Từ Mộng chẳng còn tin mình có thể vác nổi số dưa này. Cô liền nói địa chỉ, để Hàn Quý Minh chở tới ga tàu hỏa.
Thật ra, Hàn Lăng Lăng từng là bạn học tiểu học của cô, còn Hàn Quý Minh là tiểu thúc của Lăng Lăng. Tuy cách nhau một bậc vai vế, nhưng anh cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi. Ngày bé, anh vốn đã nổi bật, được nhiều cô gái để ý. Mỗi mùa đông đi trượt băng ở Thập Sát Hải, anh luôn là tâm điểm. Mãi đến năm lớp 6, Từ Mộng một lần trượt ngã xuống nước, bị bệnh phải nghỉ học mấy tháng. Khi trở lại, thì nghe tin Hàn Quý Minh đã chuyển trường.
Từ đó, lên cấp hai hai người khác trường, quan hệ với Lăng Lăng cũng dần phai nhạt, rồi chẳng còn qua lại nữa.
Hàn gia vốn ở ngõ Sử gia – nơi từ thời Minh Thanh đã toàn quyền quý sinh sống. Cuối triều Thanh, căn nhà bốn dãy sân vốn là phủ riêng của một vị đại học sĩ. Đến thời Dân quốc lại là nơi ở của danh nhân Bắc Bình. Sau giải phóng, chủ cũ chạy đi, nhà bị sung công rồi phân cho nhiều hộ. Hàn gia được phân một căn tứ hợp viện hai dãy.
Lúc bé, Từ Mộng chỉ thấy nhà họ Hàn rộng rãi, đẹp như công viên, nên rất thích tới chơi. May mà người nhà Hàn ai cũng hòa nhã. Nhưng lớn lên, cô càng hiểu sự chênh lệch, nên lui tới ít dần.
Cũng giống như bây giờ – cô vẫn chỉ mơ ước có chiếc xe đạp, còn Hàn Lăng Lăng đã chạy xe máy phóng khắp phố.
– Cậu mang dưa hấu ra ga tàu làm gì thế? – Hàn Lăng Lăng hỏi.
– Mình bán buôn chút thôi. – Từ Mộng đáp.
– Ồ. – Lăng Lăng gật gù, rồi cười: – Thật giỏi! Lúc nhỏ mình từng nghĩ vừa học vừa làm sẽ vui, nhưng nhà không cho. Bây giờ lên lớp 12 rồi, liệu việc này có ảnh hưởng học tập của cậu không? – Ánh mắt cậu chan chứa thiện ý tò mò.
– Không đâu, đang nghỉ hè mà. – Từ Mộng đáp, lập tức hiểu ý bạn sợ cô bỏ học.
Trong ấn tượng của cô, Lăng Lăng luôn là người chu đáo. Dù điều kiện gia đình tốt hơn hẳn, nhưng chưa bao giờ tỏ vẻ coi thường. Nghĩ lại những kỷ niệm xưa, sự ngượng ngập của bao năm xa cách cũng tan biến, cô thoải mái đáp:
– Mình với mẹ chỉ buôn bán nhỏ thôi, tranh thủ nghỉ hè kiếm ít tiền. Cậu thì sao, học ở đâu?
– Mình học trường thực nghiệm trực thuộc Thanh Đại. Lên cấp ba cũng khá vất vả, nên chọn ban Văn. Nhưng học Văn phải đọc nhiều sách, mình cũng khó theo. Thế là nhân dịp tiểu thúc vừa nghỉ hè, mình lôi anh ấy đi dạo phố. – Lăng Lăng cười híp mắt.
Nghe vậy, Từ Mộng lại nhìn sang Hàn Quý Minh. Trong ấn tượng của cô, anh đã là doanh nhân thành đạt, phong độ ngời ngời. Nhiều năm sau có lần cô xa xa thấy anh, cũng không dám chào hỏi. Sau này lại nghe nói Từ Giai được Hàn gia giúp đỡ trong việc học, cô càng không hiểu họ quen biết từ bao giờ.
Cô định mỉm cười với Hàn Quý Minh, nhưng anh quá nổi bật, khiến cô thoáng ngượng.
May thay, ga tàu đã tới.