Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90 - Chương 38:chương 38

Cập nhật lúc: 04/09/2025 07:55

Nghe bà cụ Tiết nói vậy, Từ Giải Phóng lại đ.â.m ra lo lắng.

Chờ cuộc họp gia đình kết thúc, hắn liền kéo Vương Mỹ Lệ ra một góc, hạ giọng hỏi: “Chị Hai, chị gặp cô ấy rồi à?”

Ai trong nhà cũng hiểu rõ như gương, nếu Từ Giải Phóng có thể tìm được người tốt hơn thì bà cụ đã sớm bắt hắn ly hôn rồi.

Vương Mỹ Lệ nở một nụ cười: “Chú yên tâm, những lời bà cụ nói đều không thể xảy ra đâu. Chị nghe người ta nói mẹ con Yến Văn đang mở một quán nhỏ buôn bán ở gần ga tàu hỏa.”

Ga tàu hỏa là nơi đông người qua lại, chuyện mẹ con Từ Mộng buôn bán không thể giấu được ai. Người quen trông thấy, về nhà kể lại một câu là cả nhà đều biết.

Tuy nhiên, Vương Mỹ Lệ nghe vậy cũng chỉ để đó. Trong mắt cô ta, hai mẹ con họ chẳng ra gì, toàn làm mấy nghề không đứng đắn. Tưởng rằng ra ngoài thì có thể làm nên cơm cháo gì!

Đối với những người có tư tưởng cũ kỹ, việc buôn bán như vậy rất mất mặt. Vừa rồi cô ta còn ngại không dám nói thẳng trước mặt bà cụ, lỡ như bà tức giận không cho Phùng Yến Văn về nữa thì cả nhà sẽ phải chịu thiệt.

Nghe vậy, Từ Giải Phóng lại thở phào nhẹ nhõm. Ngoài việc lo Phùng Yến Văn tìm người đàn ông khác, hắn còn sợ  bà  ấy sống quá tốt ở bên ngoài.

Thật ra hắn hiểu rõ, mấy năm nay Phùng Yến Văn đã phải chịu rất nhiều ấm ức. Nhưng từ nhỏ đã bị bà cụ Tiết tẩy não, hắn luôn cho rằng làm dâu thì ai cũng phải sống như vậy. Cô cứ nhịn đi một chút là được, chờ đến khi về già, trở thành người lớn tuổi nhất trong nhà thì cũng sẽ có người nâng niu, chiều chuộng. Sao chút tủi thân ấy mà cô cũng không chịu được?

Nghe nói họ chỉ buôn bán lặt vặt, Từ Giải Phóng cũng bớt lo. Buôn bán nhỏ đâu có dễ dàng, chỉ kiếm được dăm ba đồng bạc lẻ, làm sao thoải mái như ở nhà được. Dù sao thì bao nhiêu năm nay cô ấy cũng có đi làm mấy ngày đâu.

Sau khi bàn bạc xong xuôi việc đi đón người, Từ Giải Phóng từ bệnh viện về nhà còn thay một bộ quần áo sạch sẽ, cạo cả râu.

Vương Mỹ Lệ cũng sửa soạn xong, đi cùng còn có cả ông hai nhà họ Từ. Ba người cùng nhau đi về phía ga tàu hỏa.

Lúc này đã là buổi chiều, Phùng Yến Văn và Từ Mộng vừa mới dọn hàng. Mọi thứ đều được xếp gọn trong chiếc xe đẩy nhỏ. Hôm nay tâm trạng hai mẹ con rất tốt, bán được mười lăm quả dưa hấu, bản đồ cũng bán được hai, ba trăm tấm. Cứ theo đà này, làm đến hết kỳ nghỉ hè là có thể kiếm được một khoản tiền lớn.

Từ Mộng đã lên sẵn kế hoạch, cô  còn liệt kê một danh sách những thứ cần mua. Phùng Yến Văn xem xong còn cười con gái một trận, nhưng bà thấy con bé bây giờ rất có chủ kiến, như vậy là rất tốt.

Phùng Yến Văn cảm thấy, lẽ ra mình nên ra ngoài sớm hơn để nhìn ngắm thế giới.

Thời đó người ta còn bảo thủ, công việc đều do nhà nước phân công. Sau khi bị trường cho thôi việc tạm thời, Phùng Yến Văn đã suy sụp một thời gian dài. Bà vốn là một giáo viên trường dân lập, không lẽ lại đi tìm việc làm bảo mẫu cho người ta? Vì vậy  bà đã ở nhà suốt bao năm, và ngần ấy năm cũng đủ để cô nếm trải hết những ánh mắt coi thường của họ.

Bây giờ kiếm được tiền, Phùng Yến Văn quyết định phải đối xử tốt với bản thân hơn một chút, bà không muốn làm mấy việc lặt vặt trong nhà nữa.

Lúc tan làm, hai mẹ con đi ngang qua một quán ăn nên quyết định ăn tối ở ngoài luôn.

Họ gọi một cân sủi cảo nhân thịt hẹ, hai mẹ con ăn xong là vừa no.

Ban đầu, Phùng Yến Văn còn hơi tiếc tiền, nhưng khi Từ Mộng tính cho cô một bài toán, cô liền không còn nghĩ vậy nữa.

“...Về nhà còn phải nhóm lửa, nấu cơm mất một hai tiếng đồng hồ, chẳng thà ăn ở tiệm cho nhanh. Một bữa ăn hết hai đồng, vừa được ăn ngon vừa đỡ mất công. Mẹ cứ coi như mình dùng một tiếng đó để đi bán thêm dưa, nghĩ vậy có thấy lời không ạ?”

Phùng Yến Văn ngẫm lại thấy đúng thật. Quen dần mấy ngày, cô đã chấp nhận rất dễ dàng.

Trước kia, bà cứ quanh quẩn xó bếp, những ngày tháng đó tưởng như không có hồi kết.

Bây giờ không nấu cơm, bà cũng chẳng thấy sao cả. Hôm nay thích ăn món này, mai lại thèm món khác, muốn ăn gì thì làm nấy, không có ai cằn nhằn, cũng không cần nhìn sắc mặt ai. Cuộc sống như vậy mới thực sự vui vẻ.

“Từ từ mẹ ơi, mình vào cửa hàng kia xem một chút đi.” Vừa đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, Từ Mộng liền nhìn thấy chiếc quạt điện: “Mẹ, mình phải mua một cái quạt điện thôi.”

Mấy hôm nay trời nóng kinh khủng. Dù ban đêm ở miền Bắc không ẩm ướt, oi bức như miền Nam, nhưng đêm nào cô bé cũng không ngủ ngon được. Mấy ngày nay lại bận rộn, cứ đến tối cần dùng quạt mới nhớ ra chưa mua, rồi hôm sau bận lại quên mất. Từ Mộng đã phải chạy ra sân ngủ giường tre mấy hôm nay rồi.

Phùng Yến Văn cũng nhớ ra việc này, quạt điện đứng đầu trong danh sách những thứ cần mua.

Lúc đi ra, trên chiếc xe đẩy đã có thêm một chiếc quạt bàn hiệu Hoa Sinh.

Hơn 100 đồng, Phùng Yến Văn trả tiền rất dứt khoát. Nếu là trước đây, bà chẳng đời nào dám mua.

Ở nhà cũ rất ít khi mua sắm, hễ tiêu tiền là y như rằng có người cằn nhằn. Lâu dần, người ta cũng sợ tiêu tiền. Giờ đây không còn những ràng buộc đó, tiền mình làm ra mình quản, muốn mua gì thì mua. Phùng Yến Văn chỉ thấy lòng vui phơi phới. Lúc ra khỏi cửa, cô còn nói với Từ Mộng: “Tối nay không được ra ngoài ngủ nữa nhé, ngoài đó nhiều muỗi lắm, trong phòng mẹ đã đốt hương muỗi rồi.”

Từ Mộng đập tay lên trán: “Con cứ thấy quên mua cái gì đó, là hương muỗi!”

Hương muỗi thì dễ mua, quán tạp hóa nào cũng có bán.

Hai người mua hương muỗi, lại mua thêm vài thứ lặt vặt như xà phòng thơm, bột giặt. Vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt ba người nhà Từ Giải Phóng.

Vương Mỹ Lệ đi đầu, vừa nhìn đã thấy chiếc quạt điện hiệu “Hoa Sinh” trên xe đẩy của hai mẹ con, mắt cô ta sáng rực lên. Nhà cô ta cũng có một chiếc quạt cũ, mua từ hồi mới cưới, năm ngoái đã hỏng. Sửa mấy lần không được, cứ bật lên là cánh quạt lại va vào lồng, kêu cành cạch rất phiền phức.

“Ồ, Yến Văn à, giàu nhỉ, mới mua quạt điện à?” Vương Mỹ Lệ bước tới nhìn: “Còn là hàng hiệu nữa chứ, đúng là có tiền thật. Mày tiêu xài hoang phí thế này, có giống kiểu sống qua ngày không?”

Từ Giải Phóng cũng nhìn chằm chằm vào chiếc quạt điện.

Trước đây, Phùng Yến Văn cũng từng phàn nàn chiếc quạt ở nhà không tốt, nhỏ quá nên gió yếu, muốn đổi cái to hơn. Lúc đó hắn đã không đồng ý, cho rằng có cái mà dùng là tốt rồi, còn kén cá chọn canh. Bây giờ thì cô  ta giỏi rồi, mua một món đồ lớn như vậy mà không thèm bàn bạc với hắn một lời. Hắn vốn là người gia trưởng, rất khó kiềm chế suy nghĩ của mình. Nghe Vương Mỹ Lệ nói giọng mỉa mai như vậy, lòng hắn lại càng thêm khó chịu.

Hắn định mắng cô ta vài câu, nhưng nghĩ đến mục đích đến đây hôm nay nên lại nuốt lời vào bụng.

Đây là lần đầu tiên Từ Mộng đối mặt trực diện với Vương Mỹ Lệ sau khi sống lại.

Nếu Từ Giai là người lấy đi giấy báo trúng tuyển của cô, thì Vương Mỹ Lệ chắc chắn là kẻ chủ mưu.

Nhìn bộ mặt của Vương Mỹ Lệ, Từ Mộng phải cố nén lắm mới không tát cho một cái.

“Không tiêu tiền nhà bác, bác quản rộng quá đấy.”

Vương Mỹ Lệ lập tức sưng mặt, cao giọng nói: “Mày giỏi rồi nhỉ! Mới ra ngoài được bao lâu mà tiêu một khoản tiền lớn như vậy còn không cho người khác nói à? Mày phải biết tao là bác hai của mày chứ không phải người ngoài. Nhà mình điều kiện thế nào, hai mẹ con mày điều kiện ra sao? Hay là trộm tiền trong nhà mang ra đây tiêu xài phung phí?”

Từ Mộng không thể chịu nổi bộ dạng này của cô ta: “Nhà có mất tiền hay không, lòng bác tự biết chứ.”

“Vậy à? Hay là nhà bác nhiều tiền quá nên mất cũng không biết? Tiền nhà bác vứt lung tung để ai cũng lấy trộm được hay sao?” Từ Mộng nói liền một hồi: “Hôm nay bác đến đây chỉ để dạy cháu cách tiêu tiền thôi à?”

Vương Mỹ Lệ nhìn kỹ Từ Mộng một lượt. Trước đây cô bé chỉ xinh xắn nhưng không có khí chất, ra ngoài lúc nào cũng rụt rè sợ sệt. Nhưng bây giờ không biết đã thay đổi từ đâu, trở nên tự nhiên, phóng khoáng. Phùng Yến Văn cũng khác trước, không còn vẻ tự ti khi ra ngoài nữa.

Sắc mặt Phùng Yến Văn trở nên khó coi.

Trước đây họ chê bà tiêu tiền, tiêu tiền của họ, bà nhịn được. Nhưng dựa vào đâu mà nói đến Mộng Mộng của cô!

Dựa vào đâu mà vừa mở miệng đã nói họ là kẻ trộm? Bà nhìn chằm chằm vào Từ Giải Phóng, thấy trong mắt hắn không một chút bênh vực, lòng bà lại nguội lạnh thêm vài phần. Giờ đây cô không dựa dẫm vào ai, cũng không cần ai chỉ trỏ vào cuộc sống của mình.

“Các người đến đây chỉ để nói những chuyện này thôi sao?” Phùng Yến Văn nói: “Tiền trong nhà, các người tự thu tự giữ, ngay cả mua đồ cũng không qua tay tôi. Trong tay tôi có bao nhiêu tiền, chắc anh biết rõ nhất. Nếu các người đến đây để gây sự thì ở đây không chào đón.”

Cơn tức giận của Từ Giải Phóng cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm, hắn buột miệng: “Tôi thấy cô không có ý định quay về nữa rồi!”

Phùng Yến Văn đáp: “Đúng vậy, tôi không có ý định quay về!”

Từ Giải Phóng: “…”

Vương Mỹ Lệ xen vào: “Yến Văn, em đừng như vậy. Nếu Giải Phóng không cần em nữa, một mình em ở ngoài sao mà sống nổi? Đừng có sĩ diện hão nữa, bây giờ em quay về vẫn còn kịp. Chị sẽ nói giúp với bà cụ, bảo bà bớt lời với em vài câu.”

Ai cần chị nói giúp? Ai thèm quay về cuộc sống đó?

Phùng Yến Văn bùng nổ: “Tôi không về! Không những không về, mà tôi còn muốn ly hôn với anh.”

Từ Giải Phóng sững sờ: “Cô nói cái gì?”

Phùng Yến Văn dõng dạc: “Tôi nói, tôi muốn ly hôn.”

Cô chưa bao giờ đề nghị ly hôn một cách kiên quyết như vậy.

Khoảnh khắc đó, lòng Từ Giải Phóng hoảng loạn. Hắn cảm thấy lần này không giống những lần trước. Phùng Yến Văn đã quyết định thật rồi.

——————

Chị Lưu vừa tan làm ở cơ quan, đi ngang qua đây liền tiện đường ghé vào xem ba đứa nhỏ thế nào.

Từ khi Phùng Yến Văn đến ở, cuộc sống của ba anh em Lưu Tiến rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Một mặt là nhờ có 50 đồng tiền thuê nhà mỗi tháng, giúp cải thiện chất lượng cuộc sống của ba đứa. Mặt khác, nghe nói ba đứa nhỏ phụ giúp người ta nên cũng được nhiều cái lợi, không còn chạy lung tung nữa. Chị rất hài lòng với hai người khách thuê này.

Nhưng vừa đến đầu ngõ, chị đã nghe thấy tiếng cãi vã. Ban đầu chị không để ý, nhưng khi đi vào thì thấy đó là mẹ con Phùng Yến Văn và mấy người lạ mặt khác. Chị tò mò đến gần nghe thì đúng lúc nghe thấy những lời của Vương Mỹ Lệ, liền tức sôi máu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.