Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90 - Chương 50:chương 50
Cập nhật lúc: 04/09/2025 07:56
Mọi năm, cứ nghỉ hè là Từ Mộng lại về nhà bà ngoại ở một thời gian, nhưng năm nay cô bận cùng Phùng Yến Văn buôn bán nên không để ý đến những chuyện này.
Phùng Yến Võ cố ý chỉ vào con gà dưới hiên nhà: “Vào thành phố giao gà cho người ta, tiện đường ghé qua thăm hai người. Có lòng tốt xách hai con gà đến nhà mà còn bị người ta ghét bỏ. Thôi, đám người nhà quê chúng tôi không xứng bước vào cửa nhà các người, sau này vẫn nên tránh xa một chút. Mộng Mộng, con nói thật cho cậu nghe, ai bắt nạt con, ai đuổi hai mẹ con đi?”
Con gà này tự nhiên không phải mang cho nhà họ Từ. Anh vẫn còn hận thù chuyện mấy quả trứng năm xưa, có lẽ xách đến cửa để chọc tức đám người này.
Từ Mộng mếu máo, cô rất muốn túm lấy cậu để kể khổ, chỉ là trọng điểm hôm nay không phải chuyện này.
Phùng Yến Võ quay lại nhìn chị gái, thấy sắc mặt cô hồng hào, không giống người sống khổ sở, anh liền yên tâm phần nào.
Từ Mộng liếc mắt một cái đã biết cậu mình đang nghĩ gì, bèn tiến lên giải thích ý định của hai người, nói thẳng: “Mẹ cháu muốn ly hôn.”
Phùng Yến Võ nheo mắt, lại nhìn chị gái một lần nữa, lạnh giọng hỏi: “Đây là ý của cháu, hay là ý của mẹ cháu?”
Từ Mộng nói: “Là mẹ cháu muốn ly hôn.”
Không phải vì cãi nhau, cũng không phải muốn tranh giành địa vị gì trong gia đình, mà là chính bà muốn ly hôn.
Chỉ một câu này, Phùng Yến Võ liền vui mừng. Chị gái anh cuối cùng cũng muốn ly hôn rồi.
“Được thôi. Chị tôi bây giờ muốn ly hôn, các người gọi thằng Từ Giải Phóng ra đây, chúng ta bàn bạc cho ra ngô ra khoai.”
Mọi năm chị anh về nhà mẹ đẻ, tuy miệng không kể khổ nhưng nhìn những thứ xách về, cách ăn mặc là biết sống không tốt. Mùa đông rét buốt, ngón tay Phùng Yến Văn lúc nào cũng sưng đỏ, nứt nẻ chưa bao giờ lành. Ở nhà mẹ đẻ cũng không dám ở lại nhiều ngày. Lúc còn ở nhà làm con gái, Phùng Yến Văn có bao giờ phải chịu ấm ức như vậy không?
Cái gì gọi là cưới vợ, đây là đi mua một nô lệ thì đúng hơn!
Sắc mặt bà cụ Tiết đã rất khó coi.
Vốn tưởng cậu em vợ xách đồ đến là để xin lỗi, bà ta đã nghĩ sẵn xem phải ra oai mẹ chồng thế nào, cho hai mẹ con này một trận phủ đầu để chúng biết sự lợi hại của bà, sau này cũng ngoan ngoãn hơn.
Kết quả là anh ta không khuyên nhủ, mà cũng đòi ly hôn.
Ly hôn mất mặt như vậy mà nhà họ cũng không thấy xấu hổ sao!
Mặt bà cụ Tiết đen như đ.í.t nồi: “Cậu nó à, cậu không khuyên nhủ nó thì thôi, chứ thằng Giải Phóng nhà chúng tôi có lỗi gì với nó? Tôi phận làm mẹ chồng, là bề trên, nói nó vài câu mà nó cũng dỗi được, trong nhà này còn có tôn ti trật tự gì nữa không?”
Đây là chiêu bài quen thuộc của bà cụ Tiết, chưa nói gì đã lôi vai vế ra trước. Chủ yếu là dùng cái lý “bề trên” để lấn át người khác.
Lúc này, những người hàng xóm hiếu kỳ cũng đã tụ tập lại. Theo nguyên tắc “khuyên hòa không khuyên ly”, phần lớn đều hùa theo bà cụ Tiết. Dĩ nhiên cũng có một vài người đứng về phía Phùng Yến Văn, nhưng yếu thế hơn nên tiếng nói cũng bị đám đông át đi.
Phùng Yến Văn tức đến phát run.
Phùng Yến Võ nói: “Bà cũng hay thật đấy. Chị tôi gả về nhà các người mười mấy năm, chưa từng làm gì có lỗi. Ngược lại, chính thằng Từ Giải Phóng không cho chị tôi được sống một ngày tử tế. Tôi còn lười không muốn nhắc đến mấy chuyện bê bối nhà các người. Việc nhà đều đổ hết cho chị ấy làm, hóa ra các người không phải cưới vợ mà là tìm một người giúp việc không công à? Tính toán chi li, hạt bàn tính suýt thì văng cả vào mặt tôi. Chuyện này tôi tạm không nói, chị tôi sống không vui muốn ly hôn là đúng, nhà tôi lúc nào cũng chào đón chị ấy về.
Tôi cũng không ngại nói cho bà biết, nhà tôi ở quê cũng vừa xây nhà mới khang trang, chị tôi về chắc chắn có chỗ ở, không phải như các người, một đám người chen chúc trong cái chỗ bé tí tẹo, đúng là ngột ngạt c.h.ế.t đi được.”
Từ Mộng vui vẻ hỏi: “Cậu ơi, nhà mình xây nhà mới ạ?”
Phùng Yến Võ lườm cô bé một cái, tỏ vẻ không hài lòng với hành động ngắt lời hiếm thấy này.
Từ Mộng vội im bặt.
Phùng Yến Văn cảm thấy buồn cười, cô cũng đã lâu không về, không biết chuyện trong nhà. Nhà lại xây nhà mới sao? Năm ngoái không phải còn nói không đủ tiền tiêu, năm nay đã có tiền xây nhà rồi?
Bà cụ Tiết nhìn chằm chằm anh ta: “Con trai tôi không có một chút lỗi lầm nào. Muốn ly hôn cũng được, tiền nó cưới vợ mới, nhà các người phải chịu.”
Từ Giải Phóng vừa từ ngoài về, nghe thấy câu này cũng sững sờ, buột miệng nói: “Mẹ.”
Sao mẹ có thể nói ra những lời như vậy, đây không phải là không biết xấu hổ sao?
Từ Giải Phóng là con trai cưng của mẹ, thậm chí còn cảm thấy Phùng Yến Văn không “nghe lời”, nhưng anh ta vẫn còn lòng tự trọng. Thời buổi này ly hôn, làm gì có chuyện phụ nữ phải đền tiền cho đàn ông, huống hồ mấy năm nay anh ta kiếm được tiền một đồng cũng không đưa cho Phùng Yến Văn, số tiền đó đều do bà cụ Tiết giữ hộ.
Bà cụ Tiết trừng mắt lườm con trai, cái đồ gỗ mục này, bà làm tất cả là vì ai?
Thằng Ba không có con trai, không có con trai tức là không có người nối dõi, sau này dựa vào ai, chẳng phải là dựa vào cháu trai sao?
Nhưng cháu trai đâu phải do mày sinh ra, sau này dựa vào đâu mà nó nuôi mày lúc về già? Những lúc quan trọng mày phải giúp nó, để nó nợ mày ân tình, để nó biết ơn mày.
Và logic của bà cụ Tiết là, Phùng Yến Văn muốn ly hôn thì trong nhà sẽ thiếu đi một người lao động, khoảng trống này cô ta phải bù đắp. Thấy con trai bộ dạng như sắp chết, bà cụ Tiết xua tay, kiên quyết nói: “Chuyện khác không nói, chính vì chị gái của cậu mà đã làm lỡ dở con trai tôi bao nhiêu năm, đến cái trứng cũng không đẻ ra được, ở nhà chúng tôi ăn không uống không bao nhiêu năm, tôi không tính tiền cơm đã là tốt lắm rồi.”
Từ Mộng liếc một vòng, không thấy Từ Giai, liền nói chen vào: “Sao lại không có lỗi được? Vừa rồi Từ Giai nói với cháu là do chú Ba không thể có con, cả nhà các người hợp sức lừa dối mẹ cháu, đổ hết tội lỗi lên đầu bà ấy, bây giờ còn định bàn cách kéo dài để hại c.h.ế.t mẹ cháu nữa đấy!”