Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90 - Chương 78:chương 78
Cập nhật lúc: 04/09/2025 09:01
Từ Mộng vạch ra cho mình một kế hoạch ngắn hạn.
—— Thi đại học, mở lớp dạy thêm, mua nhà!
Chỉ còn chưa đầy một năm nữa là đến kỳ thi đại học, đây là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời cô, và cũng là điều nuối tiếc lớn nhất của cô ở kiếp trước.
Sau khi thi xong, cô muốn cùng mẹ Phùng Yến Văn phát triển lớp học thêm này.
Cuối tháng chín, Trương Minh Khanh lại giới thiệu thêm vài khách hàng nữa.
Dần dần, số học sinh của Phùng Yến Văn ngày một đông, thỉnh thoảng còn phải nhờ Lưu Tiến và mấy đứa em phụ giúp. Bà còn cho in tờ rơi, thuê hai anh em Lưu Tiến đi phát vào cuối tuần. Cứ thế, ngày càng có nhiều người đến hỏi thăm và đăng ký học.
Từ một học sinh, rồi hai, rồi rất nhiều, công việc kinh doanh cứ thế dần dần phát triển.
Thu nhập từ hai trăm một tháng, tăng lên ba trăm, rồi ổn định ở mức bốn năm trăm ngàn một tháng.
Trương Minh Khanh đúng là quý nhân của nhà này!
Người gặp chuyện vui tinh thần cũng phơi phới, sắc mặt của Phùng Yến Văn cũng tốt hơn trước nhiều.
Tuần này được nghỉ một ngày rưỡi. Trên đường từ trường về, lòng Từ Mộng vui như nhảy múa. Học liên tục cả tháng trời, ngay cả một người ham học như cô cũng không muốn nhìn đến sách vở nữa. Khi về đến đầu ngõ, cô thấy hai người đang đứng trước cổng nhà.
Ông Vương Xuyên Trụ tay cầm thùng sơn, đang quét lại tấm biển hiệu. Phùng Yến Văn thì đang cúi đầu xem gì đó, miệng nở một nụ cười thật tươi. Trên khuôn mặt cứng đờ của ông Vương Xuyên Trụ cũng hiếm khi nở nụ cười. Nghe tiếng Từ Mộng gọi, nụ cười của ông có phần giới thiệu, rồi ngượng ngùng gật đầu với cô.
"Cháu chào chú Trụ."
"Ừ, Mộng Mộng về rồi à, ăn cơm chưa cháu?" – Hiếm khi nghe ông Vương Xuyên Trụ nói nhiều lời như vậy.
"Cháu ăn rồi ạ. Chú ăn chưa ạ?"
"Ừ."
Từ Mộng đưa mắt từ ông Vương Xuyên Trụ sang mẹ mình, rồi cười đầy ẩn ý.
Thời buổi này hàng xóm láng giềng nhiệt tình giúp đỡ là chuyện thường, nên cô cũng không nghĩ nhiều. Nhưng kể từ sau khi mẹ cô ly hôn, ông Vương Xuyên Trụ lại càng hay qua lại bên này hơn. Mà ông ấy lại chẳng phải người rảnh rỗi, thích đi la cà.
Cơ mà chính mẹ cô cũng không thấy có gì không ổn, lỡ như cô nói toạc ra, tình bạn giữa hai người có lẽ sẽ tan vỡ thì sao?
Phùng Yến Văn thấy chiếc cặp sách trên lưng con gái nặng trĩu, ép cả người cô bé chúi về phía trước, liền vội vàng bước tới đỡ giúp.
Chiếc cặp nặng trịch. Có lẽ Phùng Yến Văn không ngờ nó lại nặng đến thế, nên cả người suýt chúi nhào về phía trước.
Vương Xuyên Trụ nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra đỡ bà một cái, tiện tay đỡ luôn chiếc cặp rồi sải bước vào trong sân, đặt nó xuống dưới mái hiên. Xong xuôi, ông mới quay lại cửa, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"
"Tôi không sao." Mặt đỏ bừng lên, Phùng Yến Văn ngượng không dám ngẩng lên nhìn ông, bèn quay sang nói chuyện với con gái, giọng như đang giải thích:
"Lúc nãy nhà Vương Thuận sơn cửa còn thừa lại ít sơn, mẹ thấy còn một ít dưới đáy nên xin về quét lại cái biển hiệu. Ai ngờ chú Trụ con thấy vậy nên chê mẹ vụng về, rồi giành làm luôn. Con xem cái biển hiệu này đi, có phải trông như mới không?"
Vương Xuyên Trụ vốn nổi tiếng là người khéo tay trong vùng.
Từ Mộng nhìn kỹ tấm biển hiệu, cũng phải công nhận tấm biển được sơn lại trông đẹp hơn trước nhiều.
"Vẫn là tay nghề của chú Trụ tốt nhất. Chứ mà để mẹ con sơn thì chắc sẽ trông như chó gặm."
Nghe Từ Mộng khen mình, Vương Xuyên Trụ lại hiếm hoi nở nụ cười.
Phùng Yến Văn nói: "Con bé này, có ai nói xấu mẹ mình thế không. Chú Trụ vào nhà ngồi chơi uống chén trà đã."
Vương Xuyên Trụ vội xua tay, viện cớ nhà có việc rồi vội vã rời đi.
"Cái chú Trụ này, chắc là người ngại giao tiếp đây mà," Từ Mộng thầm nghĩ.
Người như vậy mà cũng đi buôn bán, may mà có tay nghề tốt, không thì việc kinh doanh chắc chẳng phất lên được.
Từ Mộng cười hì hì hỏi: "Mẹ ơi, sao chú Trụ hay giúp nhà mình thế ạ?"
Phùng Yến Văn hài lòng ngắm tấm biển hiệu: "Con nói nghe hay nhỉ. Bác Lưu nhà con cũng hay giúp mình đấy thôi, sao không thấy con nhắc tới bác ấy. Đúng là đồ vô tâm, cẩn thận bác con buồn đấy."
Bác gái họ Lưu là người nóng tính, Từ Mộng khó mà tưởng tượng ra cảnh bác ấy buồn rầu.
Nghĩ đến đây, cô liền phì cười.
Phùng Yến Văn vỗ vai Từ Mộng, hỏi han vài câu về chuyện học hành rồi hai mẹ con sóng vai nhau đi vào nhà.
Vừa vào đến sân, họ nghe có tiếng người gọi từ bên ngoài: "Cô Phùng!"
Cả hai cùng quay lại thì thấy bà Trương Minh Khanh với vẻ mặt tiều tụy.
Mắt bà đỏ hoe, trông như vừa mới khóc.
Phùng Yến Văn sững sờ. Trương Minh Khanh lúc nào cũng xuất hiện với vẻ ngoài xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, tính tình lại dịu dàng, hòa nhã, sao có lúc thế này được. Bà vội kéo người vào sân. Từ Mộng rất biết ý, liền đi lấy ghế, pha trà. Vừa vào đến nhà, Trương Minh Khanh không kìm được nữa mà bật khóc nức nở, khi đưa tay lên che mặt, những ngón tay vẫn còn run rẩy.
Bà ấy bị làm sao vậy?
Sao lại ra nông nỗi này?
Chẳng lẽ Bao Vi xảy ra chuyện gì sao? Nhưng nếu con gái gặp chuyện, bà ấy đến đây làm gì?
Từ Mộng nghĩ vẩn vơ rồi tự dọa chính mình: "Để cháu đi lấy nước ấm cho dì rửa mặt."
Cô rót một ít nước sôi từ phích, pha thêm nửa gáo nước lạnh, lấy một chiếc khăn mặt mới. Lúc cô bưng ra, Trương Minh Khanh đã bình tĩnh lại, dù trên gương mặt xinh đẹp, tinh xảo vẫn còn vương nước mắt. Bà đưa ngón tay vào thử độ ấm của nước.
Làn nước ấm bao bọc lấy đầu ngón tay bà.
Ngón tay của Trương Minh Khanh trắng nõn, thon dài, không thô ráp như những người phụ nữ cùng tuổi.
Từ Mộng nói: "Dì ơi, khăn này là khăn mới ạ, dì rửa mặt đi."
Trương Minh Khanh nhìn cô, cố gắng nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn tám răng, chỉ có điều hôm nay nụ cười ấy không có chút hơi ấm nào.
Đây là một cô bé thật xinh đẹp, rực rỡ mà quyến rũ, lại đang ở độ tuổi đẹp nhất.
Một cô gái xinh đẹp như vậy...
Ngày xưa, bà cũng từng rất đẹp, nếu không đã chẳng được đặc cách tuyển thẳng từ nông thôn vào làm ở nhà ga xe lửa, một nơi mà người ta chen vỡ đầu cũng khó vào. Nhưng đẹp thì có ích gì chứ? Chẳng được bao nhiêu năm, khi sự mệt mỏi đã hằn lên gương mặt, thì tinh thần và sức sống cũng dần bị rút cạn.
Biết bao đêm, sau khi tẩy đi lớp trang điểm, không ai nhìn thấy được sự mệt mỏi trên gương mặt Trương Minh Khanh.
Trương Minh Khanh cúi đầu, lặng lẽ vắt khô khăn. Chiếc khăn ấm áp phủ lên mặt khiến cả người bà thả lỏng, sợi dây thần kinh căng thẳng trong lòng cũng chùng xuống.
Bà rửa mặt, trên mặt nước nổi lên một lớp phấn trang điểm.
Từ Mộng vội đưa cục xà phòng thơm lại: "Dì ơi, nhà cháu chỉ có xà phòng thơm thôi, dì có muốn dùng để rửa mặt không ạ? Dì yên tâm, xà phòng tắm và rửa mặt nhà cháu để riêng, cục này chưa dùng để tắm bao giờ đâu ạ. Dì cứ xoa ra tay rồi thoa lên mặt, rửa xong cháu thay cho dì chậu nước khác."
Cô bé chớp chớp đôi mắt to.
Trương Minh Khanh đột nhiên bật cười. Bộ dạng của mình lúc này chắc là thảm hại lắm. Bà không dám đi đâu khác, tình cờ đi ngang qua đây, nghĩ đến cô Phùng cũng là một người phụ nữ bất hạnh, bất giác buột miệng gọi tên bà.
Nhưng bà không ngờ rằng, mình không hề thấy sự thương hại hay tò mò trên mặt mẹ con Phùng Yến Văn.
"Chị sao vậy?"
"Tôi cãi nhau với người nhà." Trương Minh Khanh nói.
Phùng Yến Văn hỏi: "Vậy chị có chỗ nào để đi không?"
Thấy Trương Minh Khanh mím môi, bà đoán có lẽ bà ấy thật sự không có nơi nào để đi.
Nếu có một người bạn thân hay họ hàng nào có thể đến ở nhờ, bà ấy cần gì phải chạy đến đây?
Trương Minh Khanh im lặng. Bà đi vội quá nên không mang theo gì cả. Khi đến quầy lễ tân khách sạn, người ta yêu cầu đăng ký, bà mới phát hiện mình không mang giấy tờ tùy thân. Bà không có can đảm để quay về lấy, cái nhà đó, bà không bao giờ muốn quay lại nữa.
Phùng Yến Văn nói: "Được thôi."
Trương Minh Khanh không hiểu, ngước nhìn bà.
"Chị cứ ở lại đây đi, nếu chị không chê."
Trương Minh Khanh cắn chặt môi: "Chê cái gì chứ, tôi làm gì có tư cách mà chê."
"Vậy chị vào xem thử trước đã. Nếu thật sự không được, tôi có thể cho chị mượn ít tiền. Lúc tâm trạng không tốt thì càng không thể để bản thân phải chịu thiệt thòi, càng những lúc thế này càng phải tự động viên mình. Chị là người có công ăn việc làm, tôi nghe chị Dương nói chị còn là tiếp viên trưởng, dù gì cũng là một chức quản lý. Chị xem, ngành đường sắt là một đơn vị tốt như vậy, bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu cũng không vào được. Ngày đó chị vào được, chắc chắn không chỉ vì xinh đẹp. Một người ưu tú như chị, sao có thể bị chút chuyện này làm khó được chứ. Chỗ của tôi không lớn, chị ở tạm vài ngày thì không thành vấn đề."
"Ừ." Trương Minh Khanh đồng ý, đi theo Phùng Yến Văn vào trong.
Bây giờ trời không quá nóng, ở tạm vài ngày cũng được. Giường của bà khá lớn, buổi tối bà có thể ngủ chung với Từ Mộng, còn Trương Minh Khanh có thể ngủ ở phòng của Từ Mộng. Thế là bà dẫn khách vào phòng trong.
Bên trong là phòng ngủ rộng chừng mười mấy mét vuông, trên mái có lợp vài tấm ngói lấy sáng, không có cửa sổ. Giường của Phùng Yến Văn kê sát tường bên trong.
Giường của Từ Mộng thì kê ở vách tường đối diện, phía trên có treo một tấm rèm vải, chia căn phòng thành hai không gian riêng biệt nhưng không cách âm. Phùng Yến Văn chỉ vào giường của Từ Mộng và nói: "Chỗ chúng tôi chắc chắn không tiện nghi bằng nhà chị. Nếu không chê thì chị cứ ở tạm vài ngày. Buổi tối muốn đi vệ sinh thì phải ra ngoài. Tôi và Từ Mộng đều ngủ muộn, nếu chị sợ thì cứ gọi chúng tôi đi cùng."
Bà không hề tỏ ra phiền hà, cũng không hỏi han nhiều. Trương Minh Khanh lập tức cúi gằm mặt xuống.
"Cảm ơn cô nhé, Yến Văn."
"Nãy giờ vẫn chưa hỏi, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?"
"Tôi..." Trương Minh Khanh do dự một lúc rồi cũng nói ra: "Bố của Bao Vi có lẽ đã có người khác ở bên ngoài."