Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90 - Chương 82:chương 82

Cập nhật lúc: 05/09/2025 07:55

Mẹ con Từ Mộng không hề ngạc nhiên trước kết quả này. Trong thế giới của người lớn, ai chẳng có lúc phải hơn thua nhau một chút. Tương lai của Trương Minh Khanh vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Mà với họ, có những người khách trọ như Trương Minh Khanh thì càng nhiều càng tốt.

Bánh quy và sữa bò được mang đến từng thùng từng kiện, ngoài ra còn có mấy thùng đồ dùng sinh hoạt. Phùng Yến Văn thấy nhiều đồ quá định từ chối, nhưng đối phương lại chẳng có ý định mang về. Trương Minh Khanh chỉ liếc qua rồi bảo mẹ con cô cứ nhận lấy.

— "Toàn là của cơ quan phát, hoặc là quà người ta mang đến biếu. Họ dùng không hết thì cũng mang đi cho người khác thôi."

Người nhà này làm việc gì cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài. Nhưng dù sao đi nữa, ít nhất họ cũng chịu khó giữ thể diện. Thật ra, những món đồ tốt người khác tặng, họ đều giữ lại cho nhà mình dùng hoặc để dành biếu những người thân quan trọng hơn, còn những thứ không vừa mắt mới mang đến đây.

Từ Mộng liếc nhìn mẹ mình, tủm tỉm: "Mẹ ơi, con chẳng ngại đây là đồ người ta không thích đâu. Bánh quy ngon lắm, mẹ ăn thử không?"

Phùng Yến Văn lắc đầu: "Mẹ không thích ăn mấy thứ này."

Lúc đầu, Từ Mộng cứ ngỡ mẹ khách sáo, sau này mới biết bà không thích ăn thật. Thế là cô bé ra ngoài gọi mấy đứa nhỏ nhà Lưu Tiến.

Thằng hai ló đầu vào, đôi mắt to tròn chớp chớp. Thấy Từ Mộng, nó toe toét cười: "Chị ơi." Dạo này nó đang thay răng, cười lên là lộ ra một cái lỗ đen thui trong miệng.

Từ Mộng không nhịn được, bật cười rồi chia cho mỗi đứa ba cái bánh quy.

Thằng hai nhanh như chớp đã vào trong nhà, cầm cái bánh lên hít hà: "Thơm quá!" Đôi mắt của cậu bé này rất đẹp, trông như mắt mèo.

Thằng anh lớn tuổi hơn một chút nên có vẻ ngại ngùng. Cậu bé liếc nhìn Phùng Yến Văn, thấy bà nhìn mình với ánh mắt trìu mến thì mới mạnh dạn bước vào nhận bánh, tiện tay lấy luôn phần cho em út rồi dúi vào tay nó. Một mặt, cậu cảm ơn hai mẹ con Từ Mộng, mặt khác lại dặn em: "Ăn nhanh lên, không thằng hai nó lại dụ mất đấy."

Thằng hai lém lỉnh chính là đối tượng mà anh cả phải luôn đề phòng.

Cậu bé lập tức xị mặt xuống: "Anh cả, đừng nói em như người xấu thế chứ."

Mấy hôm trước, có người từ cơ quan của bố mẹ mấy đứa trẻ này đến thăm, mang cho không ít quà, và chúng cũng được chia một ít. Từ Mộng thấy mấy người hàng xóm nhí này cũng thú vị ra phết.

Thằng hai vừa nhận bánh đã bỏ vào miệng nhai rôm rốp, ba hai miếng đã hết veo một cái. Bánh quy này làm từ bơ, một thứ không dễ tìm thấy trên thị trường. Ăn xong rồi nó mới nhận ra, mắt sáng rỡ: "Ngon quá!"

Nó ăn ngon lành đến mức Từ Mộng phải cố kìm lại ý muốn cho nó thêm một cái nữa.

Thằng út thì vẫn như mọi khi, ăn uống từ tốn và lịch sự vô cùng.

Phùng Yến Văn đang bàn với Từ Mộng về chuyện lớp học thêm. Cũng có vài người đến đăng ký, nhưng vẫn chưa đủ đông. Từ Mộng nói với mẹ rằng cứ mở lớp trước đã, có mở lớp thì mới có người tìm đến.

Phùng Yến Văn ngẫm nghĩ, thấy con gái nói cũng có lý nên lại tiếp tục bàn bạc.

"Mẹ đã phát tờ rơi rồi mà không hiệu quả lắm. Người đến hỏi thì nhiều, nhưng..."

Thời buổi này, người ta vẫn chưa thực sự giàu có.

Từ Mộng nhìn chằm chằm vào hộp bánh quy, trong đầu bỗng lóe lên vài ý tưởng.

Từng trải qua một đời, cô biết rằng trong một thời gian dài sắp tới, thị trường dạy thêm tiếng Anh sẽ vô cùng tiềm năng. Rõ ràng là có thị trường, nhưng để chen chân vào lại không phải chuyện dễ.

Nên bắt đầu từ đâu đây? Chỉ đứng ngoài đường giảng giải thì chẳng có tác dụng gì. Thời này người ta tin vào lời giới thiệu của người quen. Có ai đó đứng ra nói tốt cho mình vài câu còn hiệu quả hơn bất cứ hình thức quảng cáo nào. Ánh mắt Từ Mộng lại hướng ra ngoài.

Thằng út đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, trước mặt là một cái ghế cao hơn dùng làm bàn. Cậu bé cầm bút, lót quyển vở bên dưới, hí hoáy vẽ vời. Có lẽ đã vẽ xong một bức tranh, nó đưa cho anh cả xem trước. Hai anh em thì thầm to nhỏ một lúc lâu, sau đó cậu bé lại chạy đến đưa cho Từ Mộng.

"Chị ơi, xem này!"

Từ Mộng cầm lấy bức tranh. Trên giấy vẽ một căn phòng có năm người tí hon. Hai người lớn hơn thì tết tóc, còn ba đứa trẻ thì nắm tay nhau. Dù nét vẽ trông rất ngô nghê nhưng lại giống y như thật. Cô không khỏi bật cười trước mấy hình nhân nhỏ xíu: "Em vẽ gì đây?"

Thằng út im lặng. Đứa bé này đã hơn ba tuổi mà vẫn chưa nói sõi.

Thằng hai chen vào xem, xoa đầu em út, dịu dàng hỏi: "Có phải là dì, chị và các anh không?"

Thằng út gật đầu thật mạnh.

Thằng hai lấy vở bài tập ra đưa cho Từ Mộng, nhờ cô kiểm tra giúp.

Từ Mộng thở dài thườn thượt: "Nhóc con, em làm bài kiểu gì thế này? Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, số nhỏ không trừ được cho số lớn. À không, trừ thì được nhưng sẽ ra số âm. Sao em lại lấy 2 trừ 7 thế này? Phải là mấy trừ 7 thì bằng 5 chứ?"

Mặt thằng hai méo xệch như sắp khóc: "Sao em lại quên mất rồi." Nó chán nản vỗ vào đầu mình.

Thằng anh cả đứng bên cạnh cười khẩy: "Em nói mà nó không tin, cứ đòi hỏi chị cho bằng được. Giờ thì hết hy vọng rồi nhé."

Giọng cậu bé có vẻ ra dáng ông cụ non, mang một khí chất trưởng thành lạ lùng. Thằng hai tuy lanh lợi, miệng mồm dẻo quẹo nhưng học hành có vẻ không được tốt lắm.

Nó gần như bật khóc: "Sao em cứ quên hoài vậy?"

Từ Mộng cảm thấy bất lực: "Chị cũng bó tay rồi đấy!" Dạy bao nhiêu lần mà nó vẫn quên, cô còn thấy rối hơn đây này.

Thằng út ra vẻ người lớn vỗ vỗ lưng anh hai, nhưng vì người nhỏ quá không với tới đầu, chỉ vỗ được vào mông, trông vừa muốn an ủi lại vừa buồn cười.

Thằng hai lập tức xù lông như mèo, nhảy dựng lên: "Thằng út, đừng có vỗ anh như vỗ con nít thế!"

Đây chẳng phải là hành động mà anh cả thường làm với nó sao?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.