Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 174
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:15
Lục Kỳ Kỳ nước mắt lưng tròng, nhìn thấy người đàn ông phong thần tuấn lãng kia. Lúc đầu còn tưởng mình bị loạn trí, sao lại nhìn thấy anh ấy?
Một lúc sau, nhìn thấy bàn tay xương xương trước mắt, Lục Kỳ Kỳ mới phản ứng lại, thực sự là Hạ Văn Lễ.
"Á~" Lục Kỳ Kỳ che mặt, khóc lớn. Sao lại thế này? Lúc xấu hổ như vậy lại gặp anh ấy? Á~ không muốn sống nữa.
Hạ Văn Lễ nhìn cô gái đang khóc lớn trước mặt, có chút bối rối.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo dưới chân, Hạ Văn Lễ không chậm trễ nữa, tiến đến gần Lục Kỳ Kỳ, một tay kéo cô lên.
Ngồi trên bãi cỏ ven bờ, Lục Kỳ Kỳ vẫn còn hữu ta choáng váng.
"Sao vậy? Không cẩn thận ngã xuống sao? Đừng khóc, có chỗ nào bị đau không? Hay là tôi đưa cô đến phòng y tế xem?"
Hạ Văn Lễ ngồi xổm xuống, nhìn Lục Kỳ Kỳ toàn thân ướt sũng, lo lắng hỏi.
Lục Kỳ Kỳ khóc đến nỗi không nói nên lời, nghe vậy chỉ lắc đầu.
"Không... không cần, cám... cảm ơn anh, tôi tự về được." Lục Kỳ Kỳ giọng khàn khàn, nức nở trả lời.
"Vậy bây giờ cô có thể tự về không?" Hạ Văn Lễ nhìn cô gái vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn anh, biết là Lâm Khê đã nói với cô ấy, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng.
"Có... có thể." Lục Kỳ Kỳ nói xong, khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất.
Hạ Văn Lễ thấy cô ấy loạng choạng, muốn đưa tay đỡ nhưng lại bị đẩy ra.
"Không cần, cảm ơn anh, thanh niên tri thức Hạ. Hôm nay thật phiền anh, ngại quá, lát nữa tôi sẽ bảo bố tôi đến cảm ơn anh, tôi đi trước đây."
Lục Kỳ Kỳ nghiêng người, vẫn không chịu nhìn anh ta. Nói xong, cố chịu đau ở mắt cá chân, tập tễnh đi về hướng nhà mình.
Hạ Văn Lễ nhìn bàn tay bị đẩy ra của mình, không khỏi ngẩn người. Ánh mắt chuyển sang bóng lưng xiêu vẹo kia, chỉ mím môi, không tiến lên nữa.
Như vậy là tốt lắm rồi, không phải sao? Đã không có ý định tìm đối tượng thì đừng đi làm hại người ta. Bây giờ có thể sẽ khiến cô ấy đau lòng một lúc nhưng kéo dài thì càng không tốt. Hạ Văn Lễ trong lòng thầm tự giải thích.
Còn Lục Kỳ Kỳ đi trước, lúc này đã khóc nức nở.
Á, trời ơi, tại sao lại để anh ấy nhìn thấy bộ dạng này của tôi chứ? Vốn dĩ đã không thích cô ấy, còn bị cô ấy nhìn thấy bộ dạng xấu xí như vậy, thật sự muốn c.h.ế.t mất, hu hu hu~
Lục Kỳ Kỳ về đến nhà thì Lưu Thúy Hoa đang ngồi trong sân chờ.
"Ôi trời, con làm sao vậy? Người lớn thế này mà ngã à hay sao?" Lưu Thúy Hoa vỗ đùi, vội chạy lại đỡ cô.
"Cha nó, cha nó, ra đây mau~"
Lục Chấn Quốc mặc một chiếc áo, chạy ra ngoài.
"Sao vậy? Sao vậy?"
Nhìn thấy con gái toàn thân ướt sũng, còn mặt mũi đầy nước mắt, Lục Chấn Quốc tức giận vô cùng.
"Không... không sao, con chỉ vô tình ngã xuống sông nhỏ thôi. Mẹ, mẹ đỡ con một chút, hình như chân con bị trẹo rồi." Lục Kỳ Kỳ đau đớn nói.
"Ừ, được." Hai vợ chồng hợp sức đỡ Lục Kỳ Kỳ vào nhà ngồi xuống.
Lưu Thúy Hoa ngồi xuống kiểm tra một chút: "Ôi trời ơi con gái ngoan của mẹ, sao lại nghiêm trọng thế này? Làm sao vậy? Kỳ Kỳ."
Lục Kỳ Kỳ lắc đầu: "Con cũng không biết, bất cẩn ngã xuống thôi. Á, đúng rồi, cha, là thanh niên tri thức Hạ ở điểm thanh niên trí thức kéo con lên, cha nhớ giúp con cảm ơn anh ấy."
Lục Chấn Quốc gật đầu, thấy con gái tuy ngã một giao nhưng tinh thần không sao, cũng không lo lắng lắm.
"Được, mai cha đi. Cha đun nước tắm cho con trước, để mẹ con giúp con tắm rửa sạch sẽ, tóc toàn là bùn."
"Sao vậy? Kỳ Kỳ, con nói cho mẹ biết đi. Sao hôm nay về mà cứ không vui thế, mất hồn mất vía."
Không hổ danh là mẹ ruột, dù Lục Kỳ Kỳ có che giấu tốt đến đâu, trong mắt Lưu Thúy Hoa, đều là sơ hở.
Chỉ là, Lưu Thúy Hoa không vạch trần, vì bà thấy, con cái lớn rồi, phải có cuộc sống riêng của chúng. Làm cha mẹ, không thể cái gì cũng nắm hết trong tay.
Nhưng nhìn đứa con mất hồn mất vía thế này, dù sao cũng đau lòng.
Lục Kỳ Kỳ cố nén nước mắt sắp trào ra, lắc đầu.
"Mẹ, con không sao, chỉ là ngã đau, muốn khóc thôi."
"Được, lát nữa, mẹ xoa rượu t.h.u.ố.c cho con, mai là hết đau." Lưu Thúy Hoa xoa đầu ướt sũng của Lục Kỳ Kỳ, không ép nữa. Con không muốn nói thì thôi.
Dọn dẹp xong cho Lục Kỳ Kỳ, hai vợ chồng nằm trên giường, Lưu Thúy Hoa vẫn không nhịn được thở dài.
"Thúy Hoa, sao vậy? Kỳ Kỳ chỉ bị thương nhẹ thôi, mai tôi lên thị trấn xin nghỉ cho con bé là được. Để con bé nghỉ ngơi hai ba ngày là ổn thôi."
Lưu Thúy Hoa tức c.h.ế.t với tên ngốc này. Nhịn trái nhịn phải không nhịn được nữa, bà hung hăng véo Lục Chấn Quốc một cái. Nghe tiếng kêu đau của ông, trong lòng bà mới dễ chịu hơn.
"Anh đúng là đồ ngốc mà? Con gái anh như vậy rồi mà vẫn không phát hiện ra vấn đề gì sao? Tôi thấy anh bận công việc đến ngốc luôn rồi phải không?" Lưu Thúy Hoa tức giận nói.
Lục Chấn Quốc ôm cánh tay bị vặn đau: "Sao... sao vậy? Nó chỉ ngã một cái thôi mà?"
"Chỉ ngã một cái thôi sao? Nó lớn thế này rồi, sao lại không cẩn thận như vậy? Chẳng phải vì trong lòng có chuyện nên mới như vậy sao?
Anh này anh, thật sự là không lo lắng cho chúng nó chút nào. Rõ ràng là Kỳ Kỳ gặp vấn đề về tình cảm, kết quả còn không chịu nói với chúng ta. Haiz~"
Lưu Thúy Hoa trong bóng tối, liên tục thở dài.
