Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 250
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:26
Nhà họ Lâm có 4 đứa con, trong đó Lâm Kiến Quân yêu quý Lâm Khê nhất. Lâm Khê từ nhỏ đã ngoan ngoãn, lại thông minh, hơn nữa, sức khỏe không tốt, có thể nói, Lâm Kiến Quân rất thương con bé.
Ban đầu, nếu Lâm Xuyến không gây ra chuyện, vợ chồng ông đã tính toán tìm cho Lâm Khê một công việc dạy học thay thế. Kết quả, trời không chiều lòng người, kế hoạch đã bị Lâm Xuyến phá hỏng hoàn toàn.
Sau khi được Lâm Kiến Quân an ủi, Mẹ Lâm cũng vơi đi phần nào nỗi lo lắng.
Hai người đang làm việc thì bất ngờ nghe thấy tiếng “leng keng” từ xa vọng lại.
“Có Lâm Kiến Quân ở nhà không? Có Lâm Kiến Quân ở nhà không? Bưu kiện của nhà ông đây!” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Có tôi đây!” Hai vợ chồng nhìn nhau, vội vàng đáp lời.
Lâm Kiến Quân đứng dậy ra mở cửa cho nhân viên bưu điện.
“Ôi chao, cái gì đây? Sao lại nhiều đồ thế này?” Lâm Kiến Quân mở cửa, nhìn thấy hai bao tải lớn trên xe đạp của hai nhân viên bưu điện, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
“Có phải ông Lâm Kiến Quân không ạ? Đây là bưu kiện Lâm Khê gửi từ tỉnh khác về. Ông xem, nếu không có gì sai sót thì ký nhận giúp tôi.” Một nhân viên bưu điện lấy tờ đơn ra, đưa cho Lâm Kiến Quân kiểm tra kỹ càng.
“Thật sự là gửi từ nơi đó về sao? Nhiều… Nhiều quá vậy?” Sau khi xác nhận không có gì sai sót, Lâm Kiến Quân có chút sững sờ, con gái ông làm gì vậy nhỉ? Gửi nhiều đồ về thế này.
Lâm Kiến Quân nhất thời có chút lo lắng.
Mẹ Lâm đã vào bếp pha nước đường từ lúc nhân viên bưu điện đến.
“Mời vào nhà, trời lạnh thế này mà phải vất vả đi đưa thư, mời hai đồng chí uống nước đường cho ấm người.”
Nhân viên bưu điện vội vàng nhận lấy với vẻ cảm kích. Trời lạnh giá thế này mà phải đi giao hàng là điều khổ sở nhất, nhưng may mắn thay, vẫn có không ít người tốt bụng như mẹ Lâm.
Nhìn số đồ đạc trên mặt đất, mẹ Lâm cũng giật mình, ban đầu, bà còn tưởng là anh cả của Lâm Khê, Lâm Sơn gửi về. Không ngờ, lại là Lâm Khê gửi.
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ lo lắng.
Nhìn hai ông bà nhận được gói hàng to như vậy mà lại lộ vẻ lo lắng, một người đưa thư không khỏi bật cười: “Ôi trời, hai bác sao lại thế này?
Con gái gửi nhiều đồ như vậy mà không vui sao? Sắp Tết rồi, chắc là gửi quà Tết đấy. Tốt quá còn gì, tôi đã bảo con gái tâm lý hơn mà. Mà, con gái hai bác chắc cũng ở xa lắm nhỉ!”. Người đưa thư nói với vẻ ghen tị.
Nghe anh ta nói, mẹ Lâm mím môi. Chuyện này thật sự rất bất thường. Làm sao con bé có thể xoay sở được nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ nó không cần sống nữa sao?
Hơn nữa, ngay cả người ngoài nhìn vào cũng nghĩ là quà Tết con gái gửi về sau khi lấy chồng.
Mẹ Lâm càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Lâm Kiến Quân tất nhiên hiểu cảm giác của vợ, nhưng vì có người ngoài nên chỉ biết nắm tay bà, cười nói với người đưa thư vài câu khách sáo. Đợi họ đi khuất, hai vợ chồng mới đóng cửa lại.
“Ôi trời ơi là trời, con bé làm cái gì vậy? Tim tôi muốn rớt ra ngoài rồi!”. Không còn người ngoài, Mẹ Lâm không cần phải che giấu cảm xúc nữa.
“Bà bình tĩnh nào, đừng tự dọa mình nữa. Lại đây, phụ tôi một tay, bê đống đồ này vào nhà đã.”
May mà hôm nay là ngày nghỉ bù, nếu không hàng xóm láng giềng lại dị nghị cho mà xem.
Hai vợ chồng cài then cửa cẩn thận, sau đó mới mở gói hàng ra.
Nhìn thấy nào là thịt khô, kỷ tử, hoa quả sấy, mật ong, cùng hai tấm da thú lớn, dù có bình tĩnh đến mấy, hai người cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Lục lọi một hồi, cuối cùng họ cũng tìm thấy một phong thư dày được gói cẩn thận bằng giấy dầu.
Mẹ Lâm cẩn thận xé phong bì, hai vợ chồng cùng nhau đọc lá thư dưới ánh sáng bên ngoài.
“Không được? Sao có thể như vậy? Tiểu Khê còn nhỏ như vậy, thằng nhóc đó, sao nó dám làm như thế? Hả?”, Lâm Kiến Quân mới đọc lướt qua đã tức giận vô cùng.
Gì mà đang tìm hiểu? Gì mà quà cáp? Ông đây thiếu gì mấy thứ này sao?
Lâm Kiến Quân đi đi lại lại trong phòng, tiếng thở dồn dập vang lên trong căn phòng nhỏ. Tiếng bước chân nặng nề thể hiện rõ sự bất an trong lòng ông.
Mẹ Lâm giật mình bởi thái độ của chồng, cơn giận ban đầu vì con gái tự ý quyết định cũng vơi đi một nửa.
Bà cẩn thận đọc nội dung bức thư của con gái. Nhìn thấy nửa sau bức thư là nét chữ khác hẳn, bà biết ngay là do người yêu của con gái, người mà bà chưa từng gặp mặt viết.
Nhìn nét chữ bay bổng trên giấy, phóng khoáng tự nhiên, toát lên khí chất nho nhã. Chưa cần đọc nội dung, Mẹ Lâm đã có phần hài lòng.
Ban đầu bà cũng nghĩ con gái bị người ta lừa gạt, nhất thời nông nổi. Nhưng giờ nhìn lại, xem ra cũng không đến nỗi nào.
Đọc những dòng chữ chân thành, đầy trách nhiệm của chàng trai tên Lục Tranh, lòng Mẹ Lâm cũng bình tĩnh hơn.
Con cái lớn rồi, yêu đương, bàn chuyện cưới xin là lẽ thường tình. Hơn nữa Tiểu Khê nhà bà từ nhỏ đã hiểu chuyện. Con bé đã chọn cách giới thiệu chàng trai này với gia đình, chứng tỏ con bé rất nghiêm túc với mối quan hệ này.
Hơn nữa nhìn đống đồ này, ai có thể chê được, nói không coi trọng chẳng bằng không. Năm nay, nhà nào mà chẳng túng thiếu, phải thắt lưng buộc bụng.
Nhìn vào hoàn cảnh gia đình mà Lục Tranh giới thiệu, cũng không phải gia đình giàu có gì, nhưng cả nhà đều có thành ý muốn vun đắp mối quan hệ này, chỉ riêng điểm này, bà đã rất có thiện cảm.
