Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 261

Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:27

Nhìn vẻ mặt chê bai của mẹ mình, Lục Tranh bĩu môi.

 “Rồi rồi, không đi thì thôi! Vậy mình đi thôi, kiếm chỗ đẹp đẹp mà đứng.”

“Ừ, lau khô cái thau đi.”

Hai người cầm đèn pin, đi trên đường.

Hôm nay, đại đội Hồng Sơn vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù trời còn chưa sáng hẳn, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình chia thịt của mọi người.

Lưu Thuý Hoa và mấy bà thím bên cạnh đang trò chuyện rôm rả.

Còn Lục Tranh thì xách cái thau đi theo sau.

------------------------------

Lúc Lưu Thuý Hoa đến nơi, sân phơi đã xếp hàng dài.

“Lục Tranh, con mau đi xếp hàng đi. Nhìn xem, hàng dài ngoằng rồi kìa. Mẹ qua chỗ bố con xíu. Hôm qua con bé Tiểu Khê nó nói với mẹ, nó muốn ăn xương ống, mẹ phải dặn bố con, không khéo ông ấy lại quên mất.”

Lục Tranh gật đầu, cầm cái thau đứng ở cuối hàng.

Thợ mổ lợn đã mài d.a.o sẵn sàng, hai con lợn béo đáng thương sau bữa ăn no nê cuối cùng vào ngày hôm qua, cũng đã nhắm mắt xuôi tay.

Trời dần sáng, Lục Chấn Quốc nhìn dòng người đông nghịt, phất tay một cái, chính thức bắt đầu chia thịt.

Hai con lợn nặng khoảng ba trăm cân, mỗi hộ đều chia theo đầu người, người lớn một cân, trẻ con nửa cân, chia đều ra thì nhà nào cũng được mấy cân thịt.

Thanh niên trí thức không có hộ khẩu, mọi người bàn bạc một lúc, mỗi người được chia bảy lạng. Đây cũng coi như là cách chia khá hậu hĩnh rồi, phải biết rằng, có nhiều nơi còn không tính thanh niên trí thức vào.

Thời buổi khó khăn, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo ngậy trên thớt.

“Này, thím Lưu ơi, chừa cho chúng tôi ít với, toàn thịt mỡ, bọn tôi ăn thế nào đây?”

“Đúng đấy, anh Vương, anh cắt nhiều quá rồi đấy!”

“Đội trưởng, cho nhà tôi xin ít tiết lợn được không ạ?”

……

Âm thanh ồn ào, náo nhiệt vang lên không ngớt.

May mà Lục Chấn Quốc vẫn rất có uy nghiêm, ông ho khan hai tiếng, mọi người đều đồng loạt im lặng.

“Xếp hàng, tôi chia đây.” Năm chữ ngắn gọn, buộc đám người đang phát cuồng vì thịt phải lùi lại.

Lục Chấn Quốc làm việc rất công bằng, dù là người nhà của mình đến, thì cũng phải xếp hàng.

Lục Chấn Quốc cầm dao, chia thịt đều theo tỉ lệ nạc mỡ, lúc này dân làng cũng không dám mở miệng đòi hỏi gì nữa.

Tất nhiên, ông cũng muốn mọi người đều được hưởng quyền lợi công bằng nhất có thể, nên mỗi nhát d.a.o đều cố gắng chia đều.

"Ấy, anh ơi, nhà tôi bốn miệng ăn, ba đứa nhỏ, sao anh chỉ cho có cân rưỡi thịt thế này?" Bà Lưu bưng cái chậu, mắt long lên sòng sọc.

"Đây là phần cho trẻ con, nhà chị người lớn không phải quên rồi chứ, lúc nãy đổi hết cho nhà thanh niên trí thức họ Hạ bồi bổ rồi còn gì." Lục Chấn Quốc nghiêm mặt nói.

Bị nói trúng tim đen, bà Lưu tức nghẹn họng.

"Nhưng cũng đâu đến nỗi ăn hết bốn cân thịt chứ!" Bà Lưu lẩm bẩm, mắt không rời khỏi miếng thịt trên thớt, ánh mắt đầy tham lam.

Lục Chấn Quốc bỏ d.a.o xuống, nhìn bà Lưu nói: "Vậy nếu muốn thêm thịt thì lấy tiền ra mà đổi."

Bà Lưu đúng là đồ mặt dày, lúc trước đòi tiền t.h.u.ố.c men cho Hạ Văn Lễ thì kêu la t.h.ả.m thiết, nào là không có tiền.

Người ta Hạ Văn Lễ thập t.ử nhất sinh mà cả nhà bà ta chẳng ai thèm ngó ngàng gì.

Lúc đó nếu không phải đã trói Vương Ma T.ử lại từ trước, thì mười tệ cũng chẳng moi được từ nhà này đâu.

Trước tiếng kêu la t.h.ả.m thiết của nhà họ Vương, Lục Chấn Quốc nhận lấy mười đồng và hai mươi cân lương thực. Còn cả phần chia cho nhà họ Vương vào dịp Tết năm nay, Lục Chấn Quốc sẽ trừ vào đấy luôn.

Người ta Hạ Văn Lễ suýt nữa đi gặp Diêm Vương, Lục Chấn Quốc cảm thấy, bốn cân thịt đã là quá rẻ cho nhà họ rồi.

Bà Lưu còn định giở trò, nhưng những người xếp hàng phía sau không ai chiều theo ý bà ta. Mọi người rất ăn ý tiến lên phía trước, chẳng mấy chốc đã đẩy bà Lưu ra khỏi đám đông.

Bà Lưu vốn dĩ là người chua ngoa cay nghiệt, lúc này bị mọi người đối xử như vậy, không khỏi mắng c.h.ử.i xối xả.

“Mấy người nóng lòng muốn chia thịt lắm rồi hả. Đẩy, đẩy, đẩy, tôi ngã rồi thì phải làm sao?”

Nhưng không phải ai cũng có thể nhịn bà ta.

Thế là trong đám đông liền có người lên tiếng.

"Sao nào? Bị xô ngã thì đền thịt cho à, suốt ngày nhà bà lắm chuyện thế!"

Người nói chính là chị Trương, tính tình thẳng thắn, vốn đã không ưa gì cách hành xử của nhà họ Vương. Lúc này nghe thấy những lời lẽ chua chát đó, càng thêm tức giận, mắng lại một trận.

Bà Lưu trừng mắt nhìn chị Trương trong đám đông, oán hận mắng c.h.ử.i vài câu, cuối cùng vẫn ấm ức dậm chân về nhà.

Chia thịt mất hơn tiếng đồng hồ, trong tay Lục Tranh ôm một chậu đầy thịt trắng nõn, còn mẹ thì bưng chậu toàn xương ống.

Xương ống với nội tạng thường không ai thèm lấy, vậy mà hôm nay Lục Tranh lại xin hết một phần ba. Lúc Lục Tranh xin, Trần Xuân Sinh còn nhắc nhở.

"Lục Tranh này, xương ống hầm canh thật sự có tác dụng với chân cậu Hạ sao?" Lưu Thuý Hoa nhìn chậu xương ống, hơi lo lắng.

Là một bà nội trợ chính hiệu, nhìn chậu xương ống nhiều bằng cả thịt trong tay, Lưu Thuý Hoa không khỏi xót ruột. Cũng may là do Lâm Khê lên tiếng, chứ nếu là Lục Tranh hoặc Lục Kỳ Kỳ, chắc chắn sẽ ăn ngay hai cái bạt tai của mẹ.

"Chắc là có tác dụng đấy ạ, mà, anh Hạbị thương ở chân, uống canh xương chắc cũng tốt. Thôi nào mẹ, mẹ đừng có xụ mặt ra nữa, Tiểu Khê nói chắc chắn là có lý do của em ấy đấy."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.