Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 287
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:31
“Em cứ nghĩ, tuy em không đẹp trai bằng anh, nhưng mặt mũi em cũng na ná Lục Tiểu Hữu chứ, sao nó được nhiều cô gái thích thế?”
Lục Tiểu Hữu sờ sờ mặt mình, vẻ mặt ghê tởm.
“Anh, anh còn mặt mũi nào nữa không! Ai bảo giống em, nhìn cái thân hình đồ sộ của anh kìa, phải hơn em ba mươi cân chứ ít gì!”
Lục Tranh nghe vậy không nhịn được cười.
“Đúng vậy, Đại Hữu, nhìn cậu béo tốt thế kia, là người có phúc đấy. Hahahaha!” Lục Tranh cười lớn không chút kiêng dè.
Lục Đại Hữu bị em trai ruột nói vậy đã đủ tủi thân, lại còn bị Lục Tranh đả kích thêm lần nữa, ăn cơm cũng chẳng còn ngon miệng.
Lục Tiểu Hữu và Lục Tranh thấy vậy càng cười hả hê.
Ăn cơm xong, Lục Tranh bảo Lục Đại Hữu và Lục Tiểu Hữu về nghỉ ngơi, anh phải ghé qua nhà chị hai một lát.
Chị hai của Lục Tranh, Lục Thanh Thanh, là công nhân may ở huyện, chồng cô ấy là Trương Chí Thành, là một quản đốc nhỏ trong nhà máy.
Lục Tranh không thích anh rể này lắm, so với anh rể cả thật thà chất phác, anh rể thứ hai này luôn khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Chị hai là người hiền lành, hiểu chuyện nhất trong bốn anh em, hồi nhỏ Lục Tranh cũng được cô ấy chăm sóc nhiều nhất. Vì vậy, Lục Tranh rất yêu quý Lục Thanh Thanh.
Nên làm xong việc là anh định đến thăm Lục Thanh Thanh.
Cả nhà Lục Thanh Thanh ở trong khu tập thể do nhà máy phân cho, Trương Chí Thành là quản đốc, nên căn hộ được phân cũng khá khang trang.
Dù ít khi qua lại nhưng Lục Tranh vẫn nhớ rõ đường đến nhà chị hai.
Anh rẽ trái rẽ phải, băng qua con hẻm nhỏ. Lúc này đúng vào giờ cơm tối, khu nhà tập thể vô cùng náo nhiệt. Mùi thức ăn thơm phức cùng tiếng trẻ con nô đùa như bao trùm cả khoảng sân.
Hôm nay Lục Tranh tới xách theo không ít đồ, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Lục Tranh chẳng để tâm đến những ánh mắt soi mói ấy, chỉ tập trung tìm cửa nhà chị gái.
Tầng ba, Lục Tranh gõ cửa.
Không một tiếng đáp lại.
Anh lại gõ mạnh thêm hai cái, vẫn im lìm.
Lục Tranh nhíu mày, đã đến giờ ăn cơm rồi mà, đi đâu hết cả thế này?
Anh vội vàng đi xuống, nhìn mấy bác gái đang ngồi trong sân hỏi: “Các bác ơi, cháu muốn hỏi thăm nhà anh chị Trương Chí Thành và Lục Thanh Thanh ở tầng ba ấy ạ. Sao giờ này không thấy ai ở nhà vậy?”
Nghe Lục Tranh hỏi thăm Trương Chí Thành và Lục Thanh Thanh, sắc mặt mấy người phụ nữ bỗng trở nên thiếu tự nhiên.
“Có chuyện gì vậy ạ? Hay là có chuyện gì xảy ra với anh chị ấy rồi?”
Lục Tranh nhíu chặt mày, trong lòng trỗi lên một dự cảm chẳng lành.
“Này, cậu em này, có phải cậu là em trai của Thanh Thanh không?” Đúng lúc Lục Tranh định hỏi tiếp thì một bác gái trong số đó chợt lên tiếng. Hàng xóm láng giềng với nhau bao năm, tuy Lục Tranh ít đến nhưng mọi người đều đã gặp qua.
“Vâng, cháu là em trai của Thanh Thanh, có chuyện gì vậy bác? Anh chị cháu xảy ra chuyện gì rồi? Bác nói cho cháu biết đi!”
Mấy người phụ nữ nhìn nhau, người bác gái nhận ra Lục Tranh lúc nãy nghiến răng nói: “Chuyện là… Cậu đừng nóng, Thanh Thanh nó… đầu năm ngã, sảy t.h.a.i rồi…”
“Sảy thai? Sảy t.h.a.i là sao? Chị hai cháu có t.h.a.i khi nào? Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Trương Chí Thành kia bị gì à?” Lục Tranh tức giận đến mức suýt mất kiểm soát.
C.h.ế.t tiệt, chị gái xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói với người nhà một tiếng nào, coi như nhà họ Lục này không có ai chắc?
Lúc này sắc mặt Lục Tranh đáng sợ đến mức khiến mấy người phụ nữ sợ hãi không dám lên tiếng.
“Các bác, các bác kể tiếp đi ạ, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao chuyện lớn như vậy mà không nói với nhà cháu một tiếng? Hay là coi nhà cháu không có ai?”
“Ôi, cậu em, cậu đừng nóng, sự việc là như thế này…” Nhìn vẻ mặt như muốn g.i.ế.c người của Lục Tranh, mấy người phụ nữ nào dám chậm trễ, vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Ý các bác là… mẹ của Trương Chí Thành đẩy chị hai cháu ngã, khiến chị ấy sảy t.h.a.i sao?”
“Haizz, bà ấy cũng không cố ý đâu, lúc đó hai người lời qua tiếng lại ở ngoài sân, trong lúc xô xát lỡ tay đẩy Thanh Thanh ngã.
Lúc đó chắc Thanh Thanh cũng không biết là mình có thai, bà cụ thấy con dâu chảy m.á.u mới hô hoán mọi người đưa nó đi viện. Hôm nay chắc nó đi khám lại đấy.”
Lục Tranh càng nghe, nắm đ.ấ.m siết lại càng chặt.
Mẹ kiếp, con mụ già đó, dám cả gan bắt nạt chị gái anh như vậy!
“Vậy… anh chị cháu đang ở bệnh viện huyện phải không ạ?” Lục Tranh cố gắng kìm nén cơn giận, hỏi.
“Chắc là vậy, cậu em, cậu đừng làm chuyện gì dại dột nhé, tôi đoán là… bà cụ cũng không cố ý đâu...” Giọng người phụ nữ nhỏ dần.
Thôi thì, Tề Tú Hoa, bà là hàng xóm cũng coi như có tình có nghĩa lắm rồi. Cậu thanh niên này trông đáng sợ quá.
Nhìn nắm đ.ấ.m như cái đấu của Lục Tranh, mấy người phụ nữ không ai dám hé răng nữa.
Lục Tranh xách đồ trên đất định đi thẳng đến bệnh viện huyện thì vừa quay đầu lại đã trông thấy Trương Chí Thành đang dìu Lục Thanh Thanh.
Lục Tranh lập tức ném phịch túi đồ xuống đất, cười lạnh lẽo.
Trương Chí Thành cẩn thận dìu Lục Thanh Thanh, nhỏ giọng nói: “Thanh Thanh à, lát về nhà em nghỉ ngơi một lát, anh sẽ hầm canh cho em.”
Lục Thanh Thanh gật đầu, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.
“Chị hai, chị sao rồi?” Lục Tranh sải bước đi tới, từ trong tay Trương Chí Thành một phát giật lấy cánh tay Lục Thanh Thanh.
