Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 301
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:33
Liêu Phượng suy nghĩ một chút, trên mặt lộ rõ vẻ ngại ngùng, có vẻ như không biết nên trả lời như thế nào.
“Ừm, nếu được thì để mọi người qua chăm chị mấy hôm, sức khỏe là của mình mà.
Chị thử cảm nhận xem, có phải sức khỏe giảm sút rất nhiều không, đó là do bị thương đấy."
Nghe Lâm Khê nói vậy, Liêu Phượng cũng không do dự nữa.
“Vâng, bác sĩ Lâm, mai tôi sẽ nhắn mẹ tôi lên đây mấy hôm.”
“Ừm, được rồi. Anh Đại Niên, anh lau người cho chị ấy đi, cứ ủ thế này khó chịu lắm đấy.”
Anh Đại Niên gật đầu, cũng không nói mấy lời cổ hủ kiểu đàn ông không được động vào.
Giờ anh ta cũng sợ, vợ mà vì sinh nở mà bị làm sao, trong lòng anh ta cũng không thoải mái.
“Thôi được rồi, ở đây cũng không còn việc gì nữa, tôi về trước đây. Nếu lát nữa đứa bé còn sốt, hai người pha một gói t.h.u.ố.c này cho nó uống.”
Trước khi đi, Lâm Khê đã chuẩn bị cho họ hai gói t.h.u.ố.c hạ sốt.
Bước ra khỏi cổng nhà anh Đại Niên, Lâm Khê mệt rã rời.
“Ư ư, em mệt quá!” Lâm Khê vòng tay ôm cổ Lục Tranh, nũng nịu nói.
“Sắp về đến nhà rồi, vất vả cho bác sĩ Lâm nhà ta rồi." Lục Tranh nghiêng đầu cọ cọ vào má Lâm Khê, động tác thân mật vô cùng tự nhiên.
“Anh có lạnh không?" Lâm Khê đưa tay lên che tai cho Lục Tranh.
“Không sao, anh không lạnh, em vịn cho chắc vào, anh không muốn làm rơi em đâu.”
“Vâng ạ, em sẽ ôm chặt anh.” Nói rồi còn lắc lắc chân.
“Nhẹ quá, ngày mai ăn thêm nửa bát cơm nữa nhé!" Lục Tranh nhấc nhấc cô gái nhỏ trên lưng, nói.
“Dạ dạ, biết rồi ạ.” Lâm Khê thuận miệng đáp, cô thật sự quá mệt mỏi, ư ư, nhớ cái giường ấm áp của mình quá.
Lục Tranh cũng đang buồn ngủ, tay ôm chặt cô gái nhỏ, bước chân càng lúc càng nhanh.
“Khê à, ngoan, vào phòng ngủ đi.” Lục Tranh bất đắc dĩ, quãng đường ngắn ngủi mười phút, cô nhóc này đã sắp ngủ thiếp đi rồi.
“Hả? Đến rồi ạ? Để em xuống đã.” Lâm Khê luống cuống muốn xuống.
“Từ từ thôi.” Lục Tranh đỡ cô, sợ cô sơ ý ngã.
“Hi hi, không sao đâu, anh sẽ đỡ em mà." Lâm Khê cười ngọt ngào.
Lục Tranh khẽ cọ mũi vào chóp mũi nhỏ xinh của cô: “Tin tưởng anh đến vậy sao? Thôi, đi ngủ đi, nhìn em kìa, buồn ngủ đến mức nào rồi!”
Lục Tranh giơ tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Lâm Khê do buồn ngủ mà trào ra, giục cô.
“Dạ, em vào đây. Chúc anh ngủ ngon!” Lâm Khê nhón chân, hôn lên má Lục Tranh một cái, sau đó mới bước vào phòng.
“Hừ, cô nhóc này, chạy nhanh thật.” Lục Tranh sờ sờ vào má vừa bị hôn, có chút bất mãn, lần nào cũng chọc ghẹo xong là đi, thật là một cô nhóc vô lương tâm.
Chớp mắt đã đến ngày vui của Tiểu Hữu.
Nhà họ Lục đều dậy từ sớm để chuẩn bị đi chung vui cùng Tiểu Hữu.
“Tiểu Khê này, cháu xem, bộ đồ hôm nay của bác thế nào?”
“Đẹp lắm ạ, bác, quần áo đẹp thì nên mặc, cất trong tủ cũng chỉ bám bụi thôi.”
“Đúng đấy mẹ, mẹ xem mẹ hôm nay diện chưa kìa, ai mà biết được chứ, cứ tưởng mẹ là cán bộ trên huyện ấy chứ!"
Lục Chấn Quốc cũng gật đầu, trên gương mặt nghiêm nghị là nụ cười rạng rỡ.
Hôm nay, Lưu Thuý Hoa mặc chiếc áo len đỏ mà mẹ Lâm gửi cho, bên ngoài khoác chiếc áo bông mới may, cả người tràn đầy vẻ rạng rỡ.
“Vậy thì tốt rồi, hôn sự của Tiểu Hữu, tôi phải đến coi ngó một chút, mẹ nó không có ở đây, tôi phải trông chừng.”
Lâm Khê mỉm cười gật đầu.
Mọi người ăn sáng xong, trừ Mã Cửu Liên và Hạ Văn Lễ ở nhà, những người còn lại đều đến thị trấn.
Cha mẹ nhà họ Dương tuy gia đình đơn giản, nhưng anh chị em của Dương phụ nhiều, lại hòa thuận, nên hôn lễ của Lục Tiểu Hữu và Dương Tuê Tâm được tổ chức rất chu đáo.
Lâm Khê tò mò nhìn trái nhìn phải, đây là lần đầu tiên cô đường hoàng tham dự một hôn lễ thời đại này!
Ông Dương thời trẻ là thợ săn, trong tay có chút tiền của, đầu óc lại nhanh nhạy, nên đã giữ lại tiền, nhà cửa cũng là căn nhà ba gian rộng rãi.
Tuy là nhà đất, nhưng tổng thể căn nhà đều được quét dọn sạch sẽ, còn dán giấy đỏ hỉ, khắp nơi đều tràn ngập không khí hạnh phúc.
Lưu Thúy Hoa là người bên đàn trai, sau khi chào hỏi các chị em bên nhà gái một lúc, thì vào phòng nói chuyện với cô dâu.
Lâm Khê đi theo Lưu Thúy Hoa, cũng vào phòng xem cô dâu.
Cô dâu mặc một chiếc áo bông đỏ, hai b.í.m tóc dài, trên mặt thoa chút phấn hồng, môi tô son. Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng đây đã là cách ăn mặc long trọng nhất của người dân thời đại này.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ nụ cười của Dương Tuê Tâm, trong lòng Lâm Khê không khỏi nảy sinh chút hảo cảm với cô ấy.
Tục ngữ nói, tướng do tâm sinh, Dương Tuê Tâm cho người ta cảm giác như một mặt trời nhỏ, cười tủm tỉm, khiến người ta nhìn thấy liền vui lòng.
Nghĩ đến Lục Tranh từng kể về những gì Lục Tiểu Hữu đã trải qua, có lẽ, Dương Tuê Tâm có thể cho Lục Tiểu Hữu một mái nhà thực sự.
Dương Tuê Tâm cũng đ.á.n.h giá cô gái dung mạo xinh đẹp này, trong mắt tràn đầy tò mò.
“Huệ Tâm à, cháu cứ gọi tôi là thím Lưu, đây là vợ chưa cưới của anh Tranh nhà thím, cứ gọi là chị Lâm Khê.” Lưu Thúy Hoa mỉm cười giới thiệu cho hai người.
“Dạ, thím, Tiểu Hữu đã kể với cháu về hai người rồi, hôm nay hai người đến, cháu vui lắm.”
Trong phòng tân hôn còn có mấy người họ hàng bên nhà gái, mọi người đều khen ngợi cô dâu, chọc cho cô ấy cười ha hả.
