Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 335
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:38
Không được, lần này nhất định phải thể hiện thật tốt, nếu không rước được cô nhóc này về nhà, anh chắc chắn sẽ phát điên mất!
Còn Lâm Khê nào biết được tên sói đội lốt người đang ôm mình kia đang âm mưu điều gì, cô chỉ đơn thuần nghĩ Lục Tranh hơi quá khích mà thôi.
Nào ngờ, trong đầu người đàn ông này toàn là những suy nghĩ muốn làm chuyện ấy với cô.
Lục Tranh ôm cô gái nhỏ, cố gắng điều chỉnh hơi thở, một lúc sau, mới có thể kiềm chế được trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
“Vậy bây giờ em không đói thì lát nữa mình mua chút đồ ăn lót dạ nhé. Đúng rồi, anh nhớ hình như ở đằng kia có một chỗ tên là rạp chiếu phim Quang Minh, có phải là nơi chiếu phim không nhỉ?”
“Hình như là vậy, em cũng không rõ lắm, trước đây sức khỏe em không tốt nên cũng ít khi ra ngoài chơi, chắc là chị Lâm Xuyến đi chơi nhiều hơn.”
Lục Tranh xoa đầu cô, đầy thương xót, anh biết cô gái nhỏ này thân thể không được khỏe, việc xuống nông thôn cũng là do người phụ nữ tên Lâm Xuyến kia hãm hại.
“Thôi, đừng nhắc đến cô ta nữa, nghe xui xẻo lắm, bây giờ cô ta sống cũng không tốt đâu, còn t.h.ả.m hơn em nhiều.” Lâm Khê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ lên, cười gian xảo.
“Ừm, Tiểu Khê của chúng ta, cả đời này sẽ luôn luôn thuận buồm xuôi gió.”
“Hi hi, anh cũng vậy mà. Trước đây anh đã từng xem phim chưa?”
“Chưa.” Lục Tranh lắc đầu: “Lúc trước ở trên huyện cũng có cơ hội nhưng mà anh thấy phiền phức nên không đi xem.
Hay là hôm nay chúng ta đi xem thử nhé?”
“Được đó, đi thôi, dù sao hôm nay chúng ta cũng đang hẹn hò mà!”
“Hẹn hò à~” Lục Tranh lẩm bẩm: “Ừ, là hẹn hò, anh thích cách nói này.”
Hai người đi về phía rạp chiếu phim Quang Minh.
Bây giờ, việc xem phim vẫn còn là một việc gì đó rất mới mẻ, thường thì chỉ có những người trẻ tuổi tò mò mới thỉnh thoảng đi xem.
Giá vé xem phim cũng không hề rẻ, một vé đã tốn một hào tám, Lâm Khê thấy hơi xót ruột, đắt quá! Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Tranh đã trả tiền rồi.
Lúc này đang là giờ ăn cơm nên trong rạp chiếu phim chỉ có một người bán vé ngồi.
“Hai em muốn xem phim gì?” Người bán vé lật giở tập vé, nói một cách chán nản.
“Đồng chí, hôm nay có những phim gì vậy?” Lục Tranh bước tới, hỏi.
“Bạch mao nữ với Trí thủ uy hổ sơn, hai em muốn xem cái nào?”
Lục Tranh đương nhiên là nghe theo Lâm Khê.
Nghe hai cái tên đậm chất thời đại này, Lâm Khê im lặng một lúc rồi nói với Lục Tranh: “Anh thấy sao? Em thì phim nào cũng được!”
“Hay là… hay là chúng ta xem Trí thủ uy hổ sơn?” Lục Tranh suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Lâm Khê đương nhiên là đồng ý, cô chỉ muốn xem thử cho biết thôi, còn nội dung phim gì thì cũng không quan trọng.
Hai người ngồi trong rạp chiếu phim, căn phòng không lớn lắm, lác đác vài người ngồi.
Lâm Khê tùy ý nhìn xung quanh, phát hiện ra đều là các cặp đôi trẻ tuổi, chắc là cũng có chung suy nghĩ với bọn họ.
Lục Tranh an vị cho cô gái nhỏ xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
“Sao anh lại mua nhiều đồ thế?” Nhìn thấy trong tay Lục Tranh đang cầm một túi hạt dẻ rang to tướng cùng hai củ khoai lang nướng nóng hổi, Lâm Khê kinh ngạc hỏi.
“Không phải trưa nay chúng ta chưa ăn gì cả sao, anh thấy mọi người xung quanh đều có đồ ăn vặt, sợ em cũng thích nên mua luôn một ít.”
Lâm Khê cười ngọt ngào: “Em cũng thích ăn hạt dẻ rang lắm nhưng mà em bóc không được, anh bóc cho em nhé?”
Vẻ mặt xinh đẹp của Lâm Khê hiện rõ dưới ánh đèn, Lục Tranh siết chặt tay, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Được, anh bóc cho em, có gì đâu mà, tay em bé xíu thế kia, anh không nỡ để em phải động tay đâu! Nào, há miệng ra!” Vừa ngồi xuống, Lục Tranh đã bắt đầu chăm chỉ làm “máy bóc vỏ”.
Nhìn dáng vẻ đảm đang của Lục Tranh, Lâm Khê càng cười rạng rỡ hơn.
“Anh này, em phát hiện ra anh rất có tố chất làm một người chồng đảm đang đấy nhé!”
Lục Tranh ngẩng đầu nhìn cô nhóc đang trêu chọc mình, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều.
“Phải phải phải, sau này em nhớ chỉ bảo nhiều hơn nhé!”
“Hahaha!” Lâm Khê bị anh dỗ dành đến mức cười khanh khách.
Lâm Khê đưa tay nhón lấy một hạt bạch quả vàng ươm, bỏ vào miệng nhai ngon lành, đôi mắt không rời khỏi màn hình, chăm chú theo dõi bộ phim.
Lục Tranh bị dáng vẻ này của cô thu hút, nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lâm Khê.
“Anh nhìn em làm gì? Xem phim đi chứ, hay lắm đấy!”, Lâm Khê quay đầu lại thấy Lục Tranh cứ nhìn mình, không khỏi có chút ngại ngùng.
“Nhìn em đẹp!”, Lục Tranh véo véo má Lâm Khê phồng lên vì ăn, cười nói.
Bất ngờ bị trêu chọc, Lâm Khê có chút sững sờ. Phản ứng lại thì thấy tai mình đã đỏ bừng.
Sau một hồi náo loạn, hai người mới tập trung lại xem phim.
Lâm Khê đã xem qua vô số bộ phim được sản xuất tinh xảo của đời sau, giờ nhìn thấy những bộ phim mang đậm phong cách của thời đại này, cô chỉ xem cho vui mà thôi.
Lục Tranh thì lại xem rất chăm chú, Lâm Khê nhìn nghiêng sang khuôn mặt anh, chợt ngẩn ngơ.
Gần đây, mối quan hệ của cô và Lục Tranh ngày càng thân thiết, lòng cô cũng theo đó mà sáng sủa hơn.
Lục Tranh là bạn trai của cô, anh thật sự đã làm rất tốt. Mỗi bước đi của anh đều là hướng về phía cô.
