Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 378

Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:45

“Nhanh mặc quần áo vào, còn không biết xấu hổ à?” Lâm Khê quay đầu lại, thấy Lục Tranh còn ở trần, nói.

“Được rồi được rồi, tiểu quản gia.” Nói xong thuận tay cầm lấy một bộ quần áo mặc vào.

“Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài kia xem một chút, để em khỏi lo lắng bà nội sẽ nghĩ gì về em.”

Lục Tranh nắm tay Lâm Khê, đi về phía sân trước.

Sân trước sạch sẽ, chỉ thấy hai con gà đang nhàn nhã dắt díu nhau đi lại trong sân.

“Thế nào? Anh không lừa em chứ?” Lục Tranh nhìn tiểu cô vợ trong nhà chính đi ra, mỉm cười nói.

“Bà nội đâu rồi ạ?”

“Bà ấy đi rồi, hôm nay bà ấy cùng mọi người đến nhà cô cả ăn cơm.”

“Vậy à.”

“Đi thôi, chúng ta về ngủ tiếp đi, hôm qua mệt c.h.ế.t em rồi.”

“Ai da, sao anh cái gì cũng nói ra thế?” Lâm Khê lầm bầm, có chút bất mãn.

“Không có ai khác mà, được rồi được rồi, không trêu em nữa, em có đói không?”

“Có một chút.” Lâm Khê gật đầu.

“Vậy mà em còn ngoan ngoãn đi theo anh ?” Lục Tranh nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi theo mình, trong mắt lóe lên ý cười.

“Đi thôi, anh làm đồ ăn ngon cho em.”

“Dạ!”

“Em muốn ăn gì?” Lục Tranh nhìn cô đang ngồi xổm dưới mái hiên rửa mặt, hỏi.

“Cái gì cũng được.”

“Vậy anh nấu mì cho em nhé!”

“Vâng!”

Cứ như vậy, đôi vợ chồng son đã dùng bữa sáng đầu tiên của họ.

“Thật sự không ngủ nữa sao?”

Lâm Khê lắc đầu: “Lát nữa em buồn ngủ sẽ ngủ tiếp, ngủ nhiều quá đau đầu.”

“Vậy được, ta đi giặt ga giường.”

Lục Tranh nói xong, bèn ôm ga giường và quần áo bị bẩn hôm qua đi ra ngoài.

Nhìn quần áo và chăn nhăn nhúm trong thau gỗ, Lâm Khê đỏ mặt.

“Có cần em giúp một tay không?”

“Không cần đâu, tay chân nhỏ bé như vậy, làm được gì chứ, anh khỏe mạnh, một lát là giặt xong rồi. Em mau ăn bát trứng gà đỏ kia đi, vừa nãy anh suýt thì quên mất, đây là mẹ dặn dò đấy, nếu em không ăn, lát nữa anh sẽ bị mắng cho xem.”

“Nhưng mà bây giờ bụng no lắm…” Lâm Khê rầu rĩ nhìn bát trứng gà đỏ đầy ắp trong tay, khó khăn nuốt nước miếng.

“Vậy… vậy thì em cứ ăn từ từ thôi, lát nữa đói thì ăn thêm nhé.”

“Vâng ạ.” Nhìn ánh mắt tha thiết của Lục Tranh, Lâm Khê bất đắc dĩ gật đầu.

Lục Tranh xắn tay áo lên, bê một cái ghế đẩu, ngồi trước thau gỗ “xoẹt xoẹt xoẹt” giặt giũ.

Lâm Khê ngồi trong bóng râm dưới mái hiên, lơ đãng ăn đồ ăn trong bát.

Dưới ánh mặt trời, cơ bắp cuồn cuộn của Lục Tranh do dùng sức càng thêm rõ ràng.

Lâm Khê nhìn đến mức say sưa thích thú.

Suy cho cùng, cô vẫn rất hài lòng với cơ thể của nam nhân nhà mình.

Thời gian trôi qua kẽ tay, chớp mắt đã đến giữa trưa.

“A Tranh, em làm cho anh món ngon nhé? anh đoán xem là gì?”, Lâm Khê ngồi trên đùi Lục Tranh, cười khúc khích nói.

Lục Tranh suy nghĩ một chút: “Anh đoán không ra.”

“Anh đoán thử xem!”, Lâm Khê có chút bất mãn với sự qua loa của hắn.

“Được được được, để ta nghĩ xem!”, Lục Tranh kéo tay cô, mổ một cái.

“Có phải bánh bí đỏ không?”

“Sao anh biết hay vậy?”, Lâm Khê trợn tròn mắt, nếu không phải cô vừa mới nghĩ ra, cô còn tưởng mình đã nói với Lục Tranh lúc nào.

“Em đoán xem.”, trên mặt Lục Tranh lộ ra nụ cười cao thâm khó lường.

Lâm Khê nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, Lục Tranh mới giải thích cho cô.

Hóa ra là có một chú mèo tham ăn nào đó đã nói mơ về bánh bí đỏ vào tối hôm qua.

Biết nguyên nhân, Lâm Khê không khỏi giật giật khóe miệng.

Thật là ngại quá đi mất ~

Hai người lại quấn quýt trong bếp một lúc lâu.

Tay nghề của Lâm Khê tuy bình thường, nhưng Lục Tranh ăn uống rất vui vẻ.

Cũng chỉ có hai người họ, trong thời buổi thiếu thốn lương thực, còn dám lấy lương thực ngon như vậy để mà phung phí.

“Tiểu Khê à, Tiểu Khê à, dậy rồi hả con!”, Lưu Thúy Hoa nhìn thấy từ trong bếp nhà mình bốc lên làn khói nghi ngút, liền biết là đôi vợ chồng son đã thức dậy.

“Mẹ!”, Lâm Khê bước ra ngoài, nghênh đón mẹ chồng.

“Ấy, Tiểu Khê nhà ta ngoan quá.”, Lưu Thúy Hoa sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khê, tránh tay cô muốn đỡ đồ.

“Không sao đâu ạ, cái này nặng, để A Tranh cầm cho.”

Nói xong đưa đồ trên tay cho Lục Tranh.

“Bà nội đâu ạ? Còn cả chị cả và mọi người nữa?”, Lâm Khê nhìn về phía sau Lưu Thúy Hoa, ngoài Lục Chấn Quốc ra, không thấy bóng dáng của ai khác.

“Cha!”, Lâm Khê giờ đã có thể rất tự nhiên gọi Lục Chấn Quốc và Lưu Thúy Hoa là cha mẹ.

Lục Chấn Quốc gật đầu, tâm trạng rất tốt.

“Bà nội con ấy hả, bị dì cả con giữ lại rồi. Kỳ Kỳ đang ở bên cạnh bà nội con, nói là muốn ở bên đó hai hôm. San San và Thanh Thanh thì ai về nhà nấy rồi.”, Lưu Thúy Hoa khoác tay Lâm Khê, giải thích cặn kẽ.

“Ồ, ra là vậy! Bảo sao chỉ có cha mẹ về. Cha mẹ ăn cơm chưa ạ?”, Lâm Khê hỏi.

“Rồi rồi, ăn cơm xong mới về đấy. Hai đứa thì sao?”, Lưu Thúy Hoa ân cần hỏi han.

Lâm Khê và Lục Tranh nhìn nhau, ôi chao, hình như quên mất ăn cơm rồi.

“Hai đứa này, có phải ngủ quên nên quên cả ăn cơm rồi không? Thôi, để mẹ làm cho.”

“Không cần đâu mẹ.”, thấy Lưu Thúy Hoa xắn tay áo chuẩn bị vào bếp, Lâm Khê vội vàng ngăn lại.

“Mẹ, chúng con đã ăn cái khác rồi, giờ vẫn chưa đói đâu! Lát nữa đói thì ăn chút đồ ăn vặt là được rồi. Mẹ quên mất, trong phòng con toàn là đồ ăn ngon mẹ mua cho rồi sao!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.