Mỹ Nhân Thập Niên 70 Đến Tây Bắc, Nam Nhân Cứng Rắn "đỏ Mặt" - Chương 87: Mỗi Người Một Tâm Tư

Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:02

Nước mắt Tưởng Đồng lấp lánh nơi khóe mi, run rẩy đưa tay níu lấy cánh tay của Lâm Tử Hoài:

“Tiểu Hoài, thật sự không phải như em nghĩ đâu… chị chỉ là quá sợ hãi… bệnh tình của chị rất nặng…”

Bước chân Tử Hoài khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn dằn mạnh, hất phăng bàn tay ấy ra.

“Cô… tự lo lấy mình đi.”

Nói dứt câu, cậu quay lưng bỏ đi, không hề ngoảnh lại.

Phía sau, Tưởng Đồng luống cuống gọi tên cậu trong tuyệt vọng, song với Tử Hoài, tiếng kêu ấy đã trở thành gió thoảng.

Cậu không phải người dứt khoát, mà chỉ là theo bản năng muốn chạy trốn. Trong đầu lúc này ong ong nổ tung, hỗn loạn đến mức chẳng nghe thấy gì nữa.

Thông dâm ngoại tình – đó là tội lưu manh!

Nhà họ Lâm gia phong nghiêm ngặt, cho dù Tử Hoài có hồ đồ, cũng tuyệt đối không chấp nhận được loại chuyện này.

Thế nhưng bảo cậu đi tố cáo một Tưởng Đồng đang mang tiếng “bệnh nặng”, cậu lại không đành lòng.

Trên con phố náo nhiệt, bóng dáng Lâm Tử Hoài lạc lõng bước đi, thần trí rối bời. Trong đầu như có hai con tiểu nhân đang không ngừng đánh nhau, tất cả xung quanh trở nên mơ hồ, xa lạ. Người qua lại ngẩng nhìn, nhưng cậu chẳng hề hay biết.

Trong tim cậu, Tưởng Đồng vốn là ánh trăng sáng nơi cao xa, là hình bóng trong veo không vướng bụi trần. Vậy mà giờ đây, lại biến thành dáng vẻ nhơ nhớp thế này…

Những ký ức ấm áp, từng tràng cười giòn tan ngày trước, phút chốc hóa thành từng lưỡi dao, đ.â.m nát trái tim non nớt của cậu.

Tử Hoài thậm chí còn không hiểu nổi cảm giác ấy là gì. Cậu nghĩ bản thân khó chịu là bởi đã nhìn thấy điều không nên thấy.

Nào biết đâu, đó chính là tiếng lòng lần đầu rung động, là tình đầu vừa chớm đã tan vỡ.

Lâm Tử Hoài – thất tình rồi.

May mà cậu đến muộn. Nếu đến sớm hơn một chút, nghe thấy những lời tình tứ dơ bẩn kia, e rằng cả thế giới quan cũng sụp đổ mất.

Trong bệnh phòng, Tưởng Đồng ngồi phịch xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở.

Từ Văn Bác ở bên cau mày, lòng ngổn ngang lo lắng. Chuyện này để Tử Hoài bắt gặp, thực sự rắc rối lớn! Nếu cậu bé ấy lỡ lời truyền ra ngoài, hắn và Tưởng Đồng đều sẽ mất sạch danh dự!

“Đồng Đồng, đừng khóc nữa. Giờ có khóc cũng vô ích, phải nghĩ cách giải quyết thôi.” – Văn Bác nóng nảy.

Đôi mắt đỏ hoe của Tưởng Đồng lóe lên tia oán hận, nghẹn giọng trách:

“Tất cả đều tại anh! Nếu không phải anh, Tiểu Hoài sao lại thấy cảnh đó? Giờ thì hay rồi, thanh danh của em… hỏng hết cả rồi!”

Văn Bác thở dài, đưa tay định ôm lấy cô, rồi lại ngập ngừng, không dám.

“Anh cũng không muốn thế… ai ngờ nó lại bất ngờ xông vào. Quan trọng nhất bây giờ là bịt miệng nó, tuyệt đối không thể để chuyện lộ ra.”

Tưởng Đồng vội lau nước mắt, giọng tuy nhỏ nhẹ nhưng lại chắc nịch:

“Tiểu Hoài… sẽ không nói đâu.”

Văn Bác không dám tin hoàn toàn, chỉ im lặng. Trong đầu hắn tính toán đủ đường: chỉ cần thuận lợi ly hôn, hắn có cách đổ hết trách nhiệm lên đầu Hồ Tú Mai, bản thân có thể toàn thân thoái lui. Nhưng… tuyệt đối không thể để xảy ra biến cố!

Ánh mắt Tưởng Đồng khẽ lóe, liếc nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm:

“anh Văn Bác, để em đi gặp Tiểu Hoài. Em đảm bảo sẽ khiến cậu ấy nhất thời không nói ra chuyện này.”

“Nhất thời?” – Văn Bác nheo mắt, cảnh giác.

Tưởng Đồng mím môi, khẽ thở dài:

“Em hiểu Tiểu Hoài. Trong lòng cậu ấy coi em như chị ruột, luôn hết mực quan tâm. Nếu thật sự anh có thể đưa em trở về và cưới em, thì anh chính là… anh rể của cậu ấy. Anh nghĩ xem, làm sao cậu ấy nỡ vạch trần chính anh rể của mình?”

Lời sau không cần nói hết, Văn Bác cũng hiểu rõ.

“Đồng Đồng, anh biết rồi. Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng giải quyết.”

Cả hai bề ngoài như đã bàn xong, nhưng thực chất lại mỗi người một toan tính.

Với Tưởng Đồng, nàng chẳng còn đường lui. Trước mắt chỉ có thể dựa vào người đàn ông này – dẫu hắn có lớn tuổi, nhưng là lãnh đạo công ty xe buýt, tiền đồ rộng mở. Chỉ cần hắn ra mặt, ít ra nàng sẽ không bị đày ra vùng Gobi khắc nghiệt kia.

Công việc, nhà ở… tất cả đều trông cậy vào hắn!

Nàng đưa mắt ngấn lệ nhìn hắn, giọng run rẩy mà quyến luyến:

“Văn Bác ca, em chỉ còn anh thôi… xin anh đừng để em thất vọng…”

Tưởng Đồng có thủ đoạn của riêng mình để đối phó đàn ông. Nhưng giờ đây, trong lòng nàng cũng hoang mang cực độ. Không hiểu vì sao Lâm An An lại trở mặt, không những không giúp, còn hận không thể xé xác nàng. Nay với Lâm Tử Hoài lại thành ra hiểu lầm, cha mẹ thì xa tận Tô Thành, không thể nhờ cậy. Người nhà họ Lâm, nhất thời không còn dùng được nữa…

Văn Bác vội vàng trấn an:

“Đồng Đồng, yên tâm đi. Chờ anh xử lý xong ả đàn bà già kia, nhất định sẽ cưới em đàng hoàng, cho em cuộc sống tốt đẹp.”

“Ừm…” – Tưởng Đồng gật đầu, ôm lấy hy vọng mong manh.

Văn Bác ngoài mặt ngọt ngào, nhưng trong lòng lại dấy lên chút bực bội. Không phải hắn không muốn cưới nàng, chỉ là cảm thấy Tưởng Đồng đang dùng Lâm Tử Hoài để uy h.i.ế.p hắn.

Song, nghĩ lại, nếu có thể trở thành liên minh thông gia với Sở Doanh Trưởng, thì cũng không tệ.

Dù sao, hắn vốn đã muốn ly hôn với Hồ Tú Mai. Nếu cưới được một cô vợ trẻ trung, xinh đẹp, lại hữu ích… thì còn gì bằng?

Hơn nữa, hắn không tin người nhà họ Lâm sẽ thực sự bỏ mặc Tưởng Đồng – một cô gái đã nuôi dưỡng bao năm. Dù là mèo chó, nuôi lâu còn có tình, huống chi là người.

May mắn là lúc này, Lâm An An chẳng biết được tâm tư dơ bẩn của họ. Nếu biết, chắc chắn sẽ phải lôi họ ra mà xóc cho não chảy ngược mới thôi.

Bên phía nhà họ Sở, lại là một cảnh tượng ấm áp.

Cơm nước xong, Lâm An An ngồi cùng bà cô, loay hoay bên chiếc máy khâu.

Quả thật, thế hệ các cụ ngày ấy cái gì cũng biết, việc nào cũng thạo. Chỉ loáng cái, bà đã dùng mấy mảnh vải vụn may cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một đôi ống tay.

“An An, xem này. Sau này để Lan đeo khi làm việc, chẳng phải tiện sao?”

“Đẹp lắm.” – An An mỉm cười.

Cô liền lấy giấy bút, phác họa thêm một kiểu tạp dề dài tay, đưa qua:

“Cô xem, loại này khi làm việc càng tiện hơn.”

“Ôi chao, cái này hay quá!”

Ở thời đại này, người ta chẳng mấy quan tâm đến quần áo đẹp, váy vóc thời trang. Nhưng đồ tiện dụng khi làm việc thì lại khác, đó là nhu cầu thiết thực. Quần áo tử tế vốn chẳng có mấy bộ, phải mặc dè sẻn. Nếu bên ngoài khoác thêm chiếc tạp dề như thế này, vừa bảo vệ vừa tiện dụng, ai mà chẳng thích?

Thế là bà cô hào hứng bắt tay may ngay, vui vẻ đến mức tay chân cũng nhanh nhẹn hơn.

An An vốn chỉ muốn lấy lòng bà, nào ngờ lại làm bà cười đến híp mắt, vô cùng hài lòng.

Đợi đến giờ, An An mới ra văn công đoàn, yên tâm hơn khi trong nhà có người lớn trông coi.

Nhưng bà cô ấy vốn chẳng chịu ngồi yên, An An vừa đi, bà liền bắt tay thay hết chăn màn, rồi quét dọn, dặn dò mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui, làm việc hăng say.

“Có bà cô tới, nhà cửa hẳn là khác hẳn rồi.”

Được nghe tin Sở Minh Chu và An An tình cảm tốt đẹp, bà cười đến độ khóe mắt cũng hằn nếp nhăn:

“Ừ, tốt lắm… thật sự tốt lắm.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.