Nam Nữ Phụ Không Cần Làm Nền, Chi Bằng Kết Đôi Cùng Nhau - Chương 170

Cập nhật lúc: 21/09/2025 08:01

Trưởng thôn nói: “Hỏi hay lắm! Ta đã nói với nhà họ Lục rồi, đất đai thì do thôn phân cho, chuồng heo cũng do họ tự xây. Heo con, thức ăn đều do họ tự chi trả, lời hay lỗ đều do họ tự gánh. Mặc kệ họ nuôi bao nhiêu, đều phải quy ra thôn ba phần. Đến lúc heo xuất chuồng, chúng ta sẽ mổ cả thôn, chia thịt!”

Nghe vậy, trên mặt mọi người lập tức nở thêm vài phần nụ cười.

Biết ngay trưởng thôn sẽ không làm ăn kinh doanh lỗ vốn mà.

Heo ăn tạp, ăn nhiều hơn bất cứ thứ gì, chỉ riêng tiền thức ăn mỗi năm đã tốn kém không ít.

An An.

Cách làm của trưởng thôn đã chặn miệng của phần lớn người dân. Chỉ còn một số ít người vẫn muốn tranh thủ cơ hội. Họ nhìn nhà họ Lục nuôi heo mà nóng cả mắt. Trưởng thôn bị họ lải nhải đến phiền phức, nói: “Nếu anh cũng có thể lấy được đơn mua hai tấn phân bón, ta cũng cho anh nuôi heo.”

Lúc này, mọi người mới chịu thôi. Nhưng họ nhìn nhà họ Lục vẫn không khỏi ngưỡng mộ. Cha mẹ Lục xưa nay vốn không ai để ý, giờ phút này lại bị mọi người vây quanh. Lần trước, nghe chị hai Lục có nhắc tới, nói có hợp tác nuôi heo, hỏi họ có thể hợp tác hay không.

Cha mẹ Lục đã sớm thương lượng xong cách ứng phó, nói: “Còn chưa biết ra sao, chúng tôi nuôi thử một năm đã xem sao.”

Cũng có người ghen tị nói: “Chị dâu đúng là có một đứa con gái giỏi giang!” May nhờ có đứa con gái như vậy, nếu không sao mà có chuyện cái bánh từ trên trời rơi xuống lại rơi trúng đầu hai người họ được.

Nhưng cũng có người không vui, buông lời khó nghe: “Nuôi heo dễ thế sao? Đừng có nuôi không được, ngược lại lỗ tới mức không còn mảnh quần xà lỏn để mặc thì có.”

Anh ta cố ý nói to như vậy!

Lục Ngọc nghe xong, chỉ đáp lại một câu: “Việc này không cần mọi người phí tâm. Cha mẹ tôi chưa từng nuôi heo, nhưng người ở trại heo thì khá lắm.”

Những người bên cạnh nghe vậy, đố kỵ đến đỏ cả mắt.

Chuyện cha mẹ Lục Ngọc nuôi heo truyền khắp thôn giống như một tiếng b.o.m nổ vang.

Mọi người đố kỵ c.h.ế.t đi được.

Cha mẹ Lục Ngọc là người thành thật, nói một câu khó nghe, chính là kiểu người nhu nhược. Tuy ở cùng một thôn nhưng mọi người đều có lòng so sánh! Nhìn thấy những người không bằng mình lại có thể có được việc nuôi heo tốt như vậy, trong lòng ai mà không cảm thấy khó chịu? Nhìn thấy những kẻ mồm mép lanh lẹ kia đều bị trưởng thôn chặn họng quay về, những người còn lại cũng không dám cứng đầu cứng cổ nữa.

Trưởng thôn nói cũng có lý. Mọi chuyện này đều là do Lục Ngọc giải quyết ổn thỏa. Cô ta xin cho cha mẹ mình, còn ai có thể vượt qua được cô ta chứ?

Có kẻ bắt đầu giở thủ đoạn bẩn thỉu, tìm cách nói xấu Lục Ngọc với Tiêu Thái Liên và người nhà họ Phó, gán cho cô tội danh kết hôn rồi mà còn lén lút giấu giếm tâm tư.

Nhưng Tiêu Thái Liên đã nhìn thấu mọi chuyện. Nếu không có Lục Ngọc, làm gì có chuyện buôn bán cổ vịt phát đạt như hiện nay? Bà ta vừa chia được một khoản tiền lớn, giờ đây kho vàng nhỏ của Tiêu Thái Liên đã đầy ắp.

Nếu nhà họ Lục phất lên, bà làm thông gia cũng vẻ vang lây.

Tuyệt đối không thể để kẻ khác giở những thủ đoạn thấp hèn đó để ly gián tình cảm của họ. Bà còn cảnh cáo những người trong nhà phải đoàn kết, giữ vững mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Lục. Gia đình họ Phó vốn dĩ đã đoàn kết, không ai có ý kiến phản đối. Dù chị hai Phó có chút tiếc nuối khi nghĩ đến việc con mình không được lợi ích gì, nhưng suy đi tính lại, bà ta cũng không thiệt thòi gì cả.

Hơn nữa, việc nuôi heo là một công việc vất vả, đòi hỏi nhiều công sức và sự tỉ mỉ. Bản thân bà ta còn chưa chắc làm được, huống hồ gì là người khác. Dần dần, những suy nghĩ ấy cũng dần tắt lịm.

Những kẻ bên ngoài xúi giục, nếu họ không đạt được điều mình muốn, cũng đừng mong yên ổn. Kẻ giở thủ đoạn này không thiếu, lại tiếp tục tìm đến. Tiêu Thái Liên nói: “Hai vợ chồng nhà họ Lục tỉ mỉ, nuôi heo vừa hay. Hơn nữa trong thôn đã lấy không ba phần cũng không ít rồi. May mà người nhà họ Lục hậu đạo, nếu là tôi, đã phải vất vả một trận rồi mới giao hết cho người khác, tôi mới không thèm làm.”

Mấy hôm nay, chị Lý gây chuyện nhiều nhất. Chồng chị ta khen Lục Ngọc giỏi giang, chị ta liền sinh lòng đố kỵ. Bây giờ khắp nơi, từ chuyện này đến chuyện kia, đều có bóng dáng của chị ta. Ngày nào cũng đi hóng chuyện, bà ta cứ như sắp làm cho cả thôn Đại Vũ này không còn chỗ dung thân nữa.

Chị Lý nói: “Ba phần còn cao ư? Người ta lấy bảy phần đó, số chẵn còn không phải vẫn ở nhà họ Lục sao.”

Tiêu Thái Liên có chút khó chịu, nói: “Không thể nói như vậy được. Bỏ tiền mua heo con đã tốn kém, rồi còn thức ăn, lương thực để nuôi heo nữa. Toàn bộ số tiền đó đều do nhà họ Lục bỏ ra, trong thôn đã chiếm hời quá nhiều rồi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.