Nam Nữ Phụ Không Cần Làm Nền, Chi Bằng Kết Đôi Cùng Nhau - Chương 206
Cập nhật lúc: 21/09/2025 08:12
Chị hai Phó và chị ba Phó cũng có chút ngưỡng mộ chị cả, vẫn còn có thể sinh con. Có con vào thời điểm này, ít nhất cũng có thể nghỉ ngơi hơn nửa năm. Sau nửa năm lại phải làm ruộng, lúc đó bụng chị ấy đã to, lại càng không cần làm việc gì, coi như có thể thoải mái cả một năm!
Tiêu Thái Liên xoay người làm bánh ngọt cho con dâu cả.
Chị hai và chị ba ở bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ vô cùng.
Món này làm một lần ít nhất phải dùng ba quả trứng gà, bình thường làm sao nỡ dùng?
Đứa bé trong bụng này coi như đón đúng lúc, còn chưa ra đời đã được mọi người yêu thích.
Đứa đầu tiên được cưng chiều là thế, nhưng về sau chị cả chẳng còn được hưởng đãi ngộ gì nữa. Lúc sinh thằng nhóc thứ hai, cũng chẳng có thời gian ở cữ.
Giờ thì tốt rồi!
Có người khéo léo như chị ba Phó, tin vui này đâu thể giấu được. Chị ta ra ngoài loanh quanh một vòng, nửa thôn đều biết chuyện.
Sau khi nghe tin, không ít người còn tìm đến anh cả Phó, chúc mừng anh ấy.
Anh cả Phó, với gương mặt phúc hậu vốn có, lúc này cũng kích động đến đỏ cả mặt.
Khi trở về, anh ấy bước đi có phần lâng lâng. Trong thôn vốn coi trọng đa tử đa tôn.
Thế hệ của anh cả Phó, người có ba đứa con đã không nhiều.
Nghĩ đến ba đứa con thôi đã thấy thích.
Chú hai, chú ba chỉ có một đứa con, còn chú tư vừa mới thành hôn, có con cái gì đâu. Nếu xét về việc tăng thêm nhân khẩu cho gia đình, họ cống hiến lớn nhất.
Về đến nhà, anh cả Phó hiếm khi, rất hiếm khi hôn lên má chị cả một cái.
Anan
Chị cả Phó đánh anh ấy, có lẽ không phải chỉ vì mới kết hôn, làm những chuyện khiến người ta nổi da gà này làm gì.
Đóng cửa lại, chị cả nói với anh cả: “Phải làm sao đây?”
Anh cả hỏi: “Cái gì làm sao?” Hiện giờ điều kiện nhà họ cũng tốt hơn trước rồi.
Trong nhà có thịt để ăn, có trứng để bồi bổ, ai nấy đều có gương mặt bóng dầu mỡ, người ta nói trong thôn muốn ăn ngon thì cứ dựa vào nhà họ.
Anh cả tiếp tục nói với chị cả: “Đứa nhỏ này tới thật đúng lúc, trước đây nhà mình nghèo khó, để em phải ấm ức. Bây giờ có thể bồi bổ thật tốt cho em, em cứ nói với mẹ để bà cho em ở cữ đàng hoàng.”
Chị cả nói: “Không phải chuyện đó.”
Chị ấy có chút lo lắng. Nhà họ chỉ có một gian phòng. Họ đã có hai đứa con, vốn đã hơi chật chội, giờ lại thêm một đứa, trong nhà càng thêm chật chội: “Không có chỗ ở!”
Năm đó nhà họ cũng được coi là nhà lớn, nhưng cứ mỗi lần con trai cưới vợ sinh con, là lại trở nên chật chội.
Anh cả nghe xong cũng thấy đúng, nhưng anh ấy không tiện nhắc đến. Dù sao anh ấy cũng là con cả: “Hay là em cố chịu đựng một chút, sau này xem thử có thể mở rộng phòng của chúng ta không!”
Chị cả nói: “Mở rộng kiểu gì, hai cái lều đều bị chiếm rồi!” Bây giờ làm cổ vịt còn xây nhà bếp ở sân sau, bây giờ không còn chút đất trống nào.
Anh cả không biết nói gì, đành nghĩ ngợi: “Tới lúc đó rồi tính!” Dù sao thì trước đây vẫn ở được, bây giờ vừa có thêm con đã đòi mở rộng, mấy đứa em trai và em dâu khác sẽ có ý kiến.
Chị cả bình thường không nghĩ những chuyện này, nhưng có con thì lại khác hẳn. Thấy anh cả không lo lắng, chị ấy hơi sầu muộn, thở dài một hơi.
Anh cả Phó nói: “Thở dài cái gì, lúc đứa trẻ này chào đời, chắc chắn có thể sống cuộc sống tốt đẹp!”
Chị cả chỉ đành giấu đi nỗi sầu muộn trong đôi mắt: “Cứ như vậy đi.”
Những phiền muộn trong lòng hai vợ chồng họ, người ngoài đều không biết. Lúc này Tiêu Thái Liên đặc biệt ngồi ngay cổng thôn đợi Phó Cầm Duy tan tầm, nói cho anh biết tin anh cả có con, kích thích anh.
Rất nhanh Phó Cầm Duy đã quay về.
Tiêu Thái Liên nói với anh: “Con xem xem anh cả con giỏi giang cỡ nào, ai cũng tưởng chị cả con không sinh được nữa, gần ‘xế chiều’ lại có thêm một đứa con.”
Sau đó bà lại nói: “Lại nhìn con xem, ngay cả một đứa cũng không có, đúng là một trời một vực!”
“Mẹ biết người trẻ các con đều không thích sinh con, mặc kệ như thế nào, cứ sinh trước một đứa, sau này rồi tính tiếp.”
Phó Cầm Duy thản nhiên: “Mẹ đã làm bà nội bao nhiêu lần rồi còn chưa đủ? Cần nhiều trẻ như thế làm gì?”
Tiêu Thái Liên nói: “Cũng không chỉ có mình mẹ giục, người trong thôn cũng muốn xem xem con cái sau này của các con xinh xắn cỡ nào!” Từ khi thằng tư cưới Lục Ngọc, cái tâm lý hư vinh này của bà đã bị khơi dậy toàn bộ.
Lục Ngọc thật sự khiến bà ta lấy làm kiêu hãnh.
Mặc kệ Tiêu Thái Liên có nói gì, Phó Cầm Duy đều dùng cách nói "bốn lạng đẩy nghìn cân" để từ chối.
Đợi Phó Cầm Duy về đến nhà, Lục Ngọc chủ động nói với anh chuyện chị cả có con, còn tiện thể nói thêm: “Hay là chúng ta chuyển ra ngoài sống, anh thấy thế nào?” Giọng điệu của Lục Ngọc mang theo chút mong đợi.