Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 285
Cập nhật lúc: 05/11/2025 05:57
Đừng quên các anh sống sót là nhờ công lao của ai!
Nếu cảm thấy ít thì hãy lấy mạng ra để bù đắp trước, tự nhiên có thể chia nhiều hơn một chút.”
Sát ý âm lãnh lan tràn trong không khí, Kim Hàm Lượng run rẩy nhẹ. Nở một nụ cười khó coi hơn khóc.
“Đội trưởng Khương đừng tức giận, ân tình lớn lao của ngài chúng tôi đương nhiên là nhớ kỹ.
Ngài xem tôi, tuổi lớn rồi nên hơi lẫn. Đương nhiên là đội trưởng Khương làm chủ.”
Thẩm Quân Trạch từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười lịch sự.
“Lần này còn nhờ đội trưởng Khương, nếu không đội Thẩm thị chúng ta lần này đều phải c.h.ế.t ở đây.
Đội trưởng Khương còn có thể hào phóng chia cho chúng ta vật tư đã rất khó được rồi.
Ân cứu mạng này tôi đến ngày sau sẽ đến cửa tạ ơn.”
Khương Thăng Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Nhìn xem, lúc này người biết nói chuyện và người không biết nói chuyện đã phân biệt rõ ràng.
Nghĩ vậy liền ghét bỏ trừng mắt nhìn Kim Hàm Lượng.
Kim Hàm Lượng:……
Cậu tên nhóc này làm ch.ó săn đúng là có bản lĩnh!
“Được rồi, các người ra ngoài trước lái xe vào chất lương thực đi.”
Kim Hàm Lượng dẫn theo thủ hạ vội vàng rời đi, chậm trễ hắn sợ không kiểm soát được biểu cảm trên mặt.
Không còn đội trưởng, người của căn cứ Hằng Viễn chạy còn nhanh hơn thỏ.
Thẩm Quân Trạch thì không nhanh không chậm, lịch sự cám ơn Khương Thăng Nguyệt.
Quay người định ra ngoài.
“Đội trưởng Thẩm, không biết có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Thẩm Quân Trạch kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm của Khương Thăng Nguyệt thì khó hiểu.
“Đương nhiên.”
“Các cậu đi ra ngoài lấy xe trước, ta nói chuyện với đội trưởng Khương.”
“Đội trưởng Trạch……”
Thẩm Quân Trạch đối với đồng đội đang lộ vẻ lo lắng nhẹ nhàng lắc đầu.
Khương Thăng Nguyệt ra hiệu cho Chu Càn.
Chu Càn lĩnh hội gật đầu, dẫn theo hơn mười công nhân đang làm không khí ở góc phòng cùng nhau rời khỏi nhà kho.
Giây phút này, trong nhà kho rộng lớn trống rỗng chỉ còn lại Thẩm Quân Trạch và Khương Thăng Nguyệt.
“Không biết đội trưởng Khương muốn nói chuyện gì với tôi?”
Khương Thăng Nguyệt mỉm cười.
“Chỉ là một chuyện nhỏ. Muốn hỏi đội trưởng Trạch một vấn đề.”
“Ngài cứ hỏi.”
“Anh có muốn căn cứ Thẩm thị không?”
Thẩm Quân Trạch dù có quản lý sắc mặt tốt đến đâu cũng không giữ được nữa, trên mặt xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Chuyện này mẹ nó là chuyện nhỏ?
Cô nói lấy một căn cứ mấy nghìn người là chuyện nhỏ??
“Đội, đội trưởng Khương có ý gì?”
Khương Thăng Nguyệt lùi lại hai bước, tùy ý dựa vào bàn làm việc bên cạnh.
“Chính là ý trên mặt chữ.”
Thẩm Quân Trạch hít sâu một hơi, cô cho rằng đây là đang nói cái gì?
Khương Thăng Nguyệt liếc nhìn hắn một vòng.
“Bất quá có một điểm tôi rất tò mò, vẫn hy vọng đội trưởng Trạch có thể giải đáp nghi hoặc của tôi.”
Thẩm Quân Trạch khống chế biểu cảm trên mặt, miễn cưỡng cười.
“Đương nhiên, ngài cứ hỏi.”
“Đội trưởng Trạch làm sao trong nháy mắt lại từ không tin tưởng một người xa lạ như tôi chuyển sang tin tưởng?
Còn đặt cược tất cả mạng của cả đội. Là dị năng?”
Thẩm Quân Trạch trong lòng giật nảy mình. Khương Thăng Nguyệt này sao lại nhạy bén như vậy!
Khương Thăng Nguyệt nhìn biểu cảm của đối phương đã không còn giữ được nữa, đầy hứng thú.
Cô nheo mắt lại, khí thế trên người không ngừng tăng lên!
Nếu không nói rõ, vậy hôm nay hắn sẽ phải ở lại làm thức ăn cho hoa hồng.
Khương Thăng Nguyệt khóe mắt dần nhuốm sát ý nguy hiểm.
Thẩm Quân Trạch trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Trong cái nóng gần năm mươi độ này, hắn chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
“Đội trưởng Khương”
Khương Thăng Nguyệt giơ tay trực tiếp cắt lời hắn.
“Tôi có thể nhắc nhở anh một câu. Tốt nhất đừng qua loa với tôi hoặc lừa gạt tôi, nếu không
Vừa lúc hoa hồng của tôi cần một chút dinh dưỡng.”
Thẩm Quân Trạch sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thái dương trên trán giật giật mạnh.
Hắn vừa rồi thật sự muốn qua loa cho xong, tùy tiện tìm một lý do nào đó.
Giống như Khương Thăng Nguyệt thực lực mạnh mẽ, sức hấp dẫn mạnh mẽ loại này.
