Nàng Tiên Cá Bé Bỏng Ở Tinh Tế - Chương 53: Một Giấc Mơ
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:24
Anh ấy không sợ, lỡ sau này lớn lên mình sẽ thích anh ấy mất sao? Dù gì mình cũng có gặp gỡ được mấy người đàn ông khác đâu, rất dễ xao xuyến rung động đó chứ!
Miên man với mớ suy nghĩ hỗn độn một hồi, mãi đến khi gạt bỏ được những ý nghĩ kỳ quặc ấy ra khỏi đầu, cô mới yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Bạch Tu vẫn luôn mở mắt nằm trên giường, không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Cảm nhận được Nhân Ngư nhỏ đã ngủ say, anh mới khẽ nhếch môi cười.
Mau lớn lên nhé...
Mang theo niềm mong chờ ấy, anh chìm vào giấc ngủ.
...
Bạch Tu nhìn thấy một nàng tiên cá đang đứng trước khung cửa sổ sát đất trong phòng khách. Mái tóc đen dài óng ả che đi một nửa những đường cong quyến rũ của phần thân trên. Bên dưới vòng eo thon thả, trắng ngần là chiếc đuôi cá vàng rực lấp lánh, chóp đuôi thỉnh thoảng lại khẽ động đậy...
Hơi thở của Bạch Tu có phần gấp gáp. Đây là một nàng tiên cá đã trưởng thành...
Anh cất giọng trầm khàn: "Em quay lại đây."
Đợi một lúc lâu mà nàng tiên cá vẫn không lên tiếng. Tim Bạch Tu đập thình thịch nhưng anh vẫn cố giữ vẻ lịch thiệp.
"Em quay lại đây."
Chờ thêm vài giây nữa, nàng tiên cá mới cất tiếng, bằng cái giọng sữa non nớt quen thuộc đến lạ: "Anh Bạch Tu, là em đây mà. Em gái lớn rồi, anh không được nhìn đâu! Phải giữ khoảng cách!"
Hơi thở Bạch Tu như nghẹn lại, anh giật b.ắ.n mình ngồi bật dậy!
Anh thở hổn hển, ánh mắt ban đầu hoang mang nhìn quanh bốn phía, sau đó mới chợt nhận ra—hóa ra chỉ là một giấc mơ!
Sắc mặt anh tối sầm lại ngay tức khắc. Anh vớ lấy bộ quần áo sạch rồi đi thẳng vào phòng tắm. Trong phòng tắm, Bạch Tu nhìn khuôn mặt lạnh băng của mình trong gương, những hình ảnh trong mơ cứ quay cuồng trong đầu!
Em gái cái quái gì! Giữ khoảng cách cái quái gì! Nhân Ngư nhỏ này đúng là có độc mà!
Anh chớp mắt vài cái, cố xua đi những tia m.á.u đỏ ngầu trong mắt và dần lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Với khuôn mặt lạnh như băng, anh xối nước rửa sạch cơ thể.
Ông đây chỉ đợi nhóc 18 năm thôi...
Tắm rửa xong xuôi, vừa bước ra, anh đã thấy Nhân Ngư nhỏ đang ngồi thừ người trên chiếc giường nhỏ với vẻ mặt mơ màng. Thấy anh mình trần nửa thân trên, cô cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Bạch Tu lo lắng nhíu mày: "Em sao vậy?"
Nghe tiếng anh, trong mắt Linh Khê mới lóe lên chút ánh sáng nhưng vừa mở miệng đã không giấu được sự mệt mỏi tột cùng.
"Anh ơi ~ Em ngủ không đủ..."
Nói rồi, cô lại nằm vật xuống chăn, chỉ một giây sau đã ngủ thiếp đi!
Bạch Tu: “...”
Anh gọi Lacey đến. Kết luận là Nhân Ngư nhỏ hơi kiệt sức về mặt tinh thần, chỉ cần ngủ thêm một lát là sẽ ổn.
Lacey tò mò hỏi: "Tối qua Linh Khê không ngủ à? Sao hôm nay con bé lại buồn ngủ dữ vậy?"
Thú thật, Bạch Tu cũng không rõ nữa. Tối qua rõ ràng cô đã ngủ rồi, tuy chính anh đã mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy nhưng nếu có động tĩnh gì bất thường, chắc chắn anh sẽ tỉnh giấc ngay...
Anh lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm. Nếu chỉ là buồn ngủ thì cứ để con bé ngủ tiếp đi. Hôm nay tôi làm việc ở nhà."
Lacey nói: "Vậy tôi không làm phiền ngài làm việc nữa, tôi xin phép đi trước."
Bạch Tu: "Ừ."
Sau khi Lacey rời đi, Bạch Tu liếc nhìn Nhân Ngư nhỏ trên giường, vẻ mặt anh thoáng chút mơ hồ nhưng đã nhanh chóng lấy lại vẻ minh mẫn. Dạo này công việc hơi nhiều, phải giải quyết xong xuôi mới có thêm thời gian chơi với cô được.
...
Tối qua, Linh Khê cũng mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy mình chỉ sau một đêm đã lớn bổng thành thiếu nữ!
Cô ngắm mình trong gương, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ. Trông cô xinh đẹp đến mức mê hoặc như hồ ly tinh. À không, phải là Nhân Ngư tinh mới đúng!
Càng ngắm, mặt cô lại càng đỏ bừng lên. Bộ dạng này làm sao mà dám gặp ai chứ, nửa thân trên lại còn không mảnh vải che thân, lỡ bị anh Bạch Tu nhìn thấy thì xấu hổ c.h.ế.t mất!
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Cửa phòng ngủ bật mở, Linh Khê hốt hoảng lướt nhanh về phía cửa sổ sát đất, định bụng kéo rèm che đi thân thể mình nhưng không còn kịp nữa rồi!
Bóng người đã xuất hiện, cô không dám ngoảnh lại cũng không dám xoay người, chỉ biết đứng yên bất động ngay tại chỗ.
Tiếng bước chân dừng lại, trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không gian quá tĩnh lặng, đến mức cô có thể nghe rõ cả tiếng thở của anh.