Nàng Tiên Cá Bé Bỏng Ở Tinh Tế - Chương 70: Lớn Nhanh Như Thổi
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:25
Nhưng Elise vẫn nhẫn nại giải thích: "Vì bạn Linh Khê ăn nhiều nên bạn ấy lớn nhanh hơn thôi."
Nghe vậy, Mạn Mạn hùng hồn tuyên bố: "Hôm nay con cũng phải ăn thật nhiều! Con muốn cao hơn cả bạn Linh Khê, để con bảo vệ bạn ấy!"
Linh Khê phì cười: "Được thôi, vậy bữa tối cậu nhớ ăn nhiều vào nhé ~"
Ở cạnh Mạn Mạn, Linh Khê luôn cảm thấy IQ của mình tụt dốc không phanh, trở nên ngây ngô hệt như cô bé...
Tuổi tâm hồn đã là bà cô 23 tuổi rồi, mà ngày nào cũng hành xử như đứa nhóc lên năm, đôi khi chính mình còn thấy không chịu nổi.
Cô bé thầm thở dài. Thời gian trôi chậm quá đi mất. Dù bề ngoài trông mình đã như đứa trẻ 7, 8 tuổi nhưng thực tế mới có năm tuổi rưỡi. Vậy mà ngày mai đã phải bắt đầu đi học mẫu giáo rồi...
Đúng là gian nan mà!
...
Trong phòng ăn, Bạch Tu và Kede đang dùng bữa trưa. Kede buông lời cảm thán: "5 năm rồi đấy nhỉ. Nghe nói Arthur sắp về rồi?"
Bạch Tu gật đầu: "Ừm, thu dọn cũng gần xong rồi."
Kede tặc lưỡi: "Không ngờ Arthur này cũng có bản lĩnh thật đấy, vậy mà lại để hắn dẹp yên được mọi chuyện. Xem ra sau này hành tinh chủ sẽ náo nhiệt lắm đây."
Bạch Tu cầm khăn giấy lau miệng: "Như vậy Liên Bang mới có hy vọng."
Kede gật đầu lia lịa: "Phải đó! Cũng đỡ cho bọn họ cứ nhăm nhe nhà cậu mãi. Đây đúng là chuyện tốt cho cả nhà cậu!"
Bạch Tu mỉm cười, lòng cũng nhẹ đi vài phần: "Tôi định đợi Khê Khê lớn thêm chút nữa sẽ rời khỏi hành tinh chủ, chuyển đến hành tinh Canon định cư."
Kede không ngờ Bạch Tu lại có ý định này. Sau giây phút ngạc nhiên là sự hưng phấn tột độ!
"Bạch Tu, cậu đúng là biết hưởng thụ cuộc sống ghê! Elise nhà tôi cũng muốn đến hành tinh Canon định cư từ lâu lắm rồi!"
"Thôi khỏi nói nhiều! Đến lúc đó chúng tôi sẽ đi cùng các cậu. Cậu nhớ chừa cho nhà tôi một căn nhà đấy nhé, tốt nhất là sát vách nhà cậu luôn."
Bạch Tu không phản đối. Anh biết Linh Khê rất quý gia đình họ, bao năm qua họ cũng đã giúp đỡ chăm sóc cô bé rất nhiều. Một căn nhà thì có đáng là bao!
"Không thành vấn đề!"
Kede cười ha hả như thể vớ được món hời lớn lắm. Thực tế thì số trang sức mà Elise tặng Linh Khê mỗi năm cũng đủ mua mấy căn nhà rồi.
Dù biết là vậy nhưng Kede cũng chẳng hề bận tâm, vì vốn dĩ anh ấy không quan trọng mấy thứ vật chất đó.
Ăn xong, hai người đi mua sắm vài thứ rồi trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng cười nói rộn rã trong nhà – dù phần lớn là tiếng Elise và Linh Khê đang cười vì sự ngây ngô của Mạn Mạn ~
Hai người đàn ông nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ ấm áp. Kede oang oang bước vào: "Mọi người lại bắt nạt cục cưng nhà tôi đấy à?"
Mạn Mạn nghe thấy "chỗ dựa" đã về, lập tức bĩu môi, giang tay đòi cha bế ~
"Cha ơi ~ Mẹ với Linh Khê bắt nạt con ~"
Kede suýt bật cười nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ xót xa: "Ôi chao, họ bắt nạt con gái cha thế nào?"
Mạn Mạn giơ ngón tay bé xíu ra kể tội: "Mẹ không cho con ăn đầu cá hấp ớt, cũng không cho con ăn món kia... Linh Khê thì cứ ăn mãi, ăn hết cả phần con thích rồi!"
Kede cố nhịn cười đến mức mặt sắp tái đi. Trời ơi, Mạn Mạn bé bỏng nhà anh ấy sao mà đáng yêu thế chứ!
Elise nghe con gái mách lẻo mà mặt không biến sắc, vẫn thong thả gặm chân cua, thản nhiên nói: "Mẹ đã bảo rồi, mấy món đó cay lắm, ăn vào dễ bị nóng trong người. Con quên lần trước bị đau m.ô.n.g cũng đau rồi à?"
Mạn Mạn cúi gằm mặt, lí nhí phản bác: "Nhưng Linh Khê ăn nhiều thế có sao đâu ạ..."
Linh Khê nói giọng trêu chọc, kéo dài giọng: "Biết sao được, ai bảo tớ ăn cay không sợ nóng làm chi ~ Haizzz ~"
Mạn Mạn thấy mình đuối lý, lập tức rúc mặt vào lòng Kede, không nói thêm lời nào.
Còn Bạch Tu, từ lúc vào nhà đã yên lặng ngồi xuống cạnh Linh Khê, vừa lắng nghe giọng nói trong trẻo của cô bé, vừa từ tốn dùng bữa.