Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 67: Giao Thừa - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:30
Vâng lời anh, tôi gấp gáp chạy đến và nhận ra anh đang nói chuyện cùng bà Ngọc Minh. Tôi có thể thấy không khí Tết cổ truyền cũng đang tràn ngập trong không gian bên ấy, có hoa vàng, có bánh chưng, bánh tét, dưa hấu nữa.
- Cháu chào cô. – Tôi đưa tay vẫy vẫy.
- Ừ. Cô gọi chúc Tết Hoàng Thiên và cháu sớm vì lát nữa cả đại gia đình đi xem b.ắ.n pháo hoa rồi. Chúc mừng năm mới, Mỹ Trân. – Bà Ngọc Minh háo hức nói.
Nam California có cộng đồng người Việt rất lớn, các hoạt động đón Tết tại đây cũng rất hoành tráng, có đường hoa và cũng b.ắ.n pháo hoa nữa.
Hai năm trước, bà Ngọc Minh cũng gọi chúc Tết tôi trước khi cùng Hoàng Thiên và mọi người đi đón giao thừa. Còn anh thì chỉ gởi cho tôi đoạn video b.ắ.n pháo hoa tầm mười lăm phút cùng dòng chữ “Happy new year”.
- Dạ, cháu cám ơn cô. Chúc cô và mọi người năm mới vui vẻ ạ.
Tôi vừa dứt lời thì bỗng gương mặt xinh đẹp của Hellen xuất hiện trong màn hình. Hôm nay, cô ấy trông rất đẹp khi diện trang phục áo dài đỏ, cùng màu với chiếc áo dài mà bà Ngọc Minh đang mặc.
- Chào Mỹ Trân. – Hellen cười thật tươi, đưa tay vẫy tôi.
- Chào chị Hellen.
Trong khi tôi toan rời đi, trả lại cuộc trò chuyện cho Hoàng Thiên thì anh chui vào. Gương mặt hai chúng tôi cùng lúc xuất hiện trên màn hình ở cự ly gần.
Tôi có thể nhận ra nét mặt Hellen hơi mất tự nhiên nhưng chỉ vài giây sau, cô ấy liền trở lại bình thường, vui vẻ hỏi han anh.
- Mỹ Trân à, ai không biết, nhìn vào sẽ nghĩ em và anh Hoàng Thiên là một đôi đấy.
Câu nói bất chợt đến từ cô nàng siêu mẫu khiến tôi chột dạ. Đang hoang mang thì Hoàng Thiên đột nhiên bảo Hellen chuyển màn hình sang phía mẹ anh vì anh có chuyện muốn nói.
Thầm nghĩ mình cần rời đi cho khuất mắt Hellen để cô ấy đừng nói nhăng nói cuội nên tôi vội vàng đứng lên trong lúc cô ấy ngoái cổ gọi bà Ngọc Minh.
Thế nhưng, người yêu dấu kéo tôi trở lại, còn nắm c.h.ặ.t t.a.y không buông. Linh tính mách bảo sắp có chuyện chẳng lành nên tôi đánh liều chạm vào màn hình, kết thúc cuộc gọi.
- Mỹ Trân, em làm gì vậy? – Anh cau mày, chất vấn tôi.
- Em hỏi anh mới đúng. Anh đang cố làm gì vậy? Anh định nói gì với mẹ anh và chị Hellen? Anh định cầm tay em, đưa lên cho họ thấy và công khai mối quan hệ của chúng ta hay sao? – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cố giữ bình tĩnh, nói một tràng dài.
- Đúng vậy.
- Hoàng Thiên.
Tiếng chuông đổ liên hồi đã khiến anh dời ánh mắt khỏi tôi, nhìn chằm chằm vào màn hình. Khỏi nhìn thì tôi cũng biết là mẹ anh gọi lại nên chủ động ngồi dịch ra một khoảng xa.
Qua thêm mấy hồi chuông đổ nữa thì anh mới bắt máy. Cũng may là anh hiểu ý tôi nên chẳng đả động gì tới mối quan hệ này, chỉ nhờ bà Ngọc Minh lì xì cho v.ú Út, chính là người đã chăm sóc anh khi còn nhỏ.
Sau khi tắt máy, Hoàng Thiên thở dài, ảo ão đứng lên. Bước được hai bước, anh quay đầu nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt đó chứng tỏ anh đang rất giận, còn bất mãn nữa.
Thật lòng mà nói, có cô gái nào lại không vui, không muốn được người yêu công khai với gia đình, với mọi người đâu.
Tuy nhiên, hoàn cảnh của tôi bây giờ là không thể. Câu nói hôm đó của mẹ anh đủ cho tôi hiểu quan điểm của bà và tôi vẫn chưa có đủ dũng cảm đối diện bà với tư cách bạn gái anh.
Hơn nữa, người bà nhắm đến là Hellen. Tôi rất sợ, tôi sợ anh và tôi sẽ bị chia cắt.
Tôi đang cố gắng, tôi đang mày mò, tự học và tôi sẽ theo đuổi ước mơ. Tôi sẽ trở thành một nhà thiết kế giỏi, có tên tuổi, có nhiều tiền để xứng với anh, đến lúc đó, công khai cũng không muộn.
Chỉ cần anh cứ như vậy, kéo dài thời gian, đợi tôi. Ít nhất, trong khoảng thời gian đó, tôi và anh vẫn có thể cận kề, không bị chia rẽ.
- Mỹ Trân, em biết năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi không? Anh lớn rồi, anh muốn kết hôn, sinh con, xây dựng cho mình một tổ ấm đúng nghĩa.
Mắt tôi mở to và môi tôi mấp máy chẳng thốt nên lời. Ý anh là anh già rồi sao? Ý anh là tổ ấm dát vàng kia không đúng nghĩa à? Ổ tột rột với tôi mới đúng nghĩa sao?
Anh muốn kết hôn và sinh con? Anh sẽ ném tôi lên giường và… Trời ạ, sao tôi lại nghĩ tới chuyện đó nữa rồi?
- Trai ba mươi tuổi đang xuân, anh vẫn rất đẹp trai và phong độ. – Tôi nói bừa vì chẳng nghĩ ra câu nào hay hơn thế.
- Một tháng nữa thôi.
- Một tháng gì chứ? – Tôi tròn mắt, hỏi lại.
- Sau một tháng, anh sẽ nói chuyện của chúng ta với mẹ và cưới em làm vợ. Quyết định vậy đi. Anh không muốn đêm dài lắm mộng.