Ngày Xuân Đến Muộn - Chương 46: Em Với Ứng Chí Cãi Nhau À?
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:52
Lộ Gia rủ Ôn Yểu đi mua đồ cho em bé. Cô cầm một bộ váy cho bé gái giơ lên hỏi:
“Yểu Yểu, cậu thấy bộ này sao?”
Ôn Yểu gật đầu lấy lệ, ánh mắt vẫn dán vào điện thoại, thỉnh thoảng lại cúi đầu lướt lướt.
Lộ Gia thấy cô có vẻ không ổn, liền nhích lại gần, tò mò hỏi:
“Cậu với Ứng Chí cãi nhau à?”
“Không có đâu.” – Ôn Yểu lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn đượm vẻ mất tập trung.
“Chẳng lẽ là... đời sống vợ chồng không hòa hợp?” – Lộ Gia ra chiều suy nghĩ – “Nhưng tớ còn tặng cậu bộ váy ngủ quyến rũ lần trước mà!”
Ôn Yểu liếc cô một cái, bất lực:
“Không phải, là vì... hôm nay tớ nhận được một cuộc gọi từ một cô gái lạ.”
Lộ Gia trừng to mắt, gương mặt đầy giận dữ:
“Ý cậu là... hắn bao nuôi phụ nữ bên ngoài?!”
Ôn Yểu lẩm bẩm:
“Cũng có thể là tớ nghĩ sai rồi…”
“Cậu hỏi hắn chưa?”
Lộ Gia vốn không tin Ứng Chí là kiểu người như vậy.
Nhưng mà, nhìn người đâu thể chỉ dựa vào trực giác.
“Ban đầu tớ định hỏi hôm nay… nhưng xảy ra vài chuyện, chưa kịp mở miệng. Bây giờ mà nhắc lại, tớ thật sự không biết phải nói thế nào.”
Lộ Gia hiểu rõ tính cách của Ôn Yểu – cứ chuyện gì khó mở lời là cô lại giấu trong lòng.
“Yểu Yểu, có phải… cậu thích hắn rồi không?”
Bằng không, sao lại để tâm đến vậy?
Ôn Yểu chớp chớp mắt, gương mặt có chút mơ hồ. Lộ Gia nhìn cô, khẽ thở dài.
Cậu ấy rõ ràng đã rung động, chỉ là chưa kịp nhận ra mà thôi.
“Cậu đúng là chậm hiểu chuyện tình cảm quá đi.”
“Vậy tớ nên làm gì bây giờ?” Ôn Yểu hỏi thật lòng, ánh mắt nhìn bạn đầy trông chờ.
“Làm gì nữa? Cô gái kia chắc chắn sẽ còn liên lạc với hắn. Nếu Ứng Chí thật sự có gì mờ ám, anh ta sẽ phải lên tiếng giải thích. Còn nếu không…”
Ôn Yểu ngập ngừng:
“Nếu anh ấy không giải thích thì sao?”
“Vậy thì hoặc là… trong lòng anh ta không có cậu, hoặc cô gái đó chỉ là họ hàng hay bạn bè gì thôi, nên anh ấy không thấy cần thiết phải nói rõ.”
Ôn Yểu hít sâu một hơi. Nghĩ đến quãng thời gian gần đây bên Ứng Chí, cô vẫn muốn tin – anh không phải kiểu người sẽ giấu giếm bao dưỡng phụ nữ bên ngoài.
“Thôi, đừng nghĩ nữa. Đi ăn với tớ đi.”
Lộ Gia kéo cô đi, Ôn Yểu đành tạm gác những nghi hoặc trong lòng lại.
Hôm sau, Ôn Yểu đến Nam Thành tham dự một buổi tọa đàm học thuật. Trần Di ngồi ở phía dưới lặng lẽ lắng nghe.
Ôn Yểu chia sẻ những góc nhìn của mình về chuyên đề, với phong cách đặc trưng – biến học thuật khô khan thành những điều thú vị, dễ tiếp cận.
Khi buổi diễn thuyết kết thúc, có một số sinh viên đứng lên đặt câu hỏi.
Một bạn học sinh hỏi:
“Cô Ôn, em thấy bài giảng của cô rất hài hước và sinh động. Vậy ngoài đời cô cũng vui vẻ như vậy sao?”
Ôn Yểu cười nhẹ, cầm micro đáp lời:
“Hoàn toàn trái ngược. Ngoài đời tôi khá trầm, không thích giao thiệp, càng không thích những nơi ồn ào.”
Lời vừa dứt, cả khán phòng lại bắt đầu xôn xao hỏi thêm.
“Em đọc lý lịch thấy cô học xong đại học thì được trường giữ lại nghiên cứu sinh luôn. Một cuộc đời suôn sẻ như vậy, cô có thấy mình quá may mắn không?”
Câu hỏi này Ôn Yểu đã từng nghe nhiều lần. Nhưng lần này, cô quyết định trả lời thật lòng.
“Cuộc đời tôi không hề suôn sẻ như các bạn nghĩ. Tôi không có một kịch bản màu hồng. Tôi cũng từng cật lực học tập ở những nơi không ai nhìn thấy, cũng từng trải qua va vấp, thất bại trong tình cảm, từng có giai đoạn sự nghiệp dậm chân tại chỗ.”
Một lúc sau, một nữ sinh khác đứng lên, giọng hơi run:
“Hôm nay em lấy hết can đảm mới dám hỏi. Ngoài đời em khá hướng nội, thường không hòa nhập được vào hoạt động tập thể. Em thích một người nhưng lại không dám theo đuổi… Liệu em có phải là người quá thất bại không ạ?”
Giọng nói dịu dàng ấy khiến cả khán phòng đang ồn ào bỗng trở nên im lặng.
Ôn Yểu suy nghĩ một lát rồi đứng lên, mỉm cười nhìn nữ sinh ấy.
“Có người bẩm sinh hoạt bát, có người lại trầm lặng. Có người dám yêu dám theo đuổi, cũng có người chọn cách âm thầm yêu đơn phương. Có người dạy chúng ta nên điềm tĩnh, có người lại khuyên chúng ta học cách giao tiếp. Có người bảo ta cần rụt rè, có người lại khuyến khích ta mạnh dạn giành lấy tình cảm.”
Giọng cô nhẹ nhàng mà đầy kiên định.
“Không ai sống trong một đáp án cố định. Mỗi người đều có con đường riêng của mình. Bạn chỉ cần sống là chính bạn, rồi một ngày nào đó, người phù hợp nhất sẽ đến tìm bạn.”
Sau buổi tọa đàm, Ôn Yểu trở về chỗ nghỉ.
Nam Thành mùa đông hay mưa, thời tiết cũng trở nên lành lạnh hơn.
Từ tối qua đến giờ, Ứng Chí vẫn chưa gửi cho cô một dòng tin nhắn nào.
Ôn Yểu cúi mắt, lòng chùng xuống. Lần này, cô quyết định là người chủ động.
“Anh đang ở đâu? Em muốn nói chuyện một chút.”
Gửi xong tin nhắn, Ôn Yểu cứ thế cầm điện thoại, dõi theo màn hình trống trơn, nơi chỉ có một mình cô gửi lời đi mà chẳng nhận được hồi âm.
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút. Niềm mong đợi dần bị nỗi thất vọng xâm lấn.
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Ôn Yểu ra mở cửa, thì thấy Trần Di đang đứng trước mặt.
“Muốn đi dạo một chút không?”
Thấy biểu cảm do dự của cô, anh vội bổ sung:
“Gần đây có con phố nhỏ, bán vài món đặc sản. Có thể mua chút quà mang về.”
Ôn Yểu nghĩ một lát, ở lại phòng cũng chẳng có gì thú vị, nên gật đầu đồng ý.
Trời xám xịt, có vẻ sắp mưa.
Con phố cổ mang nét tĩnh lặng hiếm thấy, các quầy hàng bày biện đầy đồ thủ công nhỏ xinh.
Bầu trời sẫm màu khiến toàn bộ con phố được thắp sáng bằng những chiếc đèn lồng đỏ rực, tạo nên cảm giác ấm áp giữa tiết trời lạnh lẽo.
Ôn Yểu bị thu hút bởi những chiếc ô giấy được vẽ tay tinh xảo, cô chọn một chiếc màu xanh nhạt, dịu dàng như ánh mắt.
Trần Di thì mua một chiếc bình sứ nhỏ có vết rạn. Khi rót nước vào, bên trong phát ra âm thanh như đồ sứ vỡ vụn, nhưng chiếc bình thì không hề nứt vỡ.
“Con phố này đúng là một kho báu nhỏ,” Ôn Yểu cảm thán.
Cả hai dạo phố tới tận tối muộn.
Thỉnh thoảng, Ôn Yểu lại liếc nhìn điện thoại, rõ ràng vẫn đang chờ một tin nhắn.
Trần Di để ý, khẽ hỏi:
“Cô đang đợi tin nhắn của ai à?”
Ôn Yểu gật đầu, cất điện thoại vào túi, nhẹ giọng đáp:
“Chắc là anh ấy đang bận…”
Bầu trời dần tối hẳn, hai người tìm một quán ăn nhỏ vào ngồi.
Bên ngoài, mưa phùn lặng lẽ rơi.
Ôn Yểu thất thần nhìn ra cửa sổ, những viên gạch xanh thẫm lấp lánh nước mưa dưới ánh đèn. Mọi thứ bình yên đến lạ.
Trần Di nhìn điện thoại, ánh mắt khựng lại. Anh ngạc nhiên quay sang:
“Ôn Yểu, đoạn lời cô nói trong buổi tọa đàm ấy… đang viral trên mạng rồi!”
Ôn Yểu nhìn màn hình điện thoại Trần Di đưa, thấy đoạn video tọa đàm của mình đã thu về hơn mười mấy vạn lượt thích, cô cũng không khỏi kinh ngạc.
Nhưng cô nhanh chóng thu lại biểu cảm ấy, thản nhiên nói:
“Vài hôm nữa là chìm xuống thôi.”
Trần Di thấy cô thờ ơ như vậy, liền bật cười:
“Cô không muốn nổi tiếng sao?”
Ôn Yểu cũng cười theo, nhẹ giọng:
“Không.”
Thật ra, trong lòng cô vẫn lo sợ — sợ bản thân lỡ đâu lại mang đến phiền phức cho Ứng Chí.
Lúc hai người ăn xong trở về, mưa vẫn chưa tạnh.
Ôn Yểu bước chậm rãi trên con đường lát gạch xanh, tay cầm chiếc ô giấy màu lam nhạt, bước đi giữa màn mưa lất phất dưới ánh đèn lồng đỏ treo dọc phố cổ.
Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên sau lưng:
“Yểu Yểu!”
Tiếng gọi làm bước chân cô khựng lại.
Cô cứ ngỡ mình nghe nhầm, đảo mắt nhìn quanh, lòng rối bời.
Nhưng rồi, khi tiếng gọi ấy lại lần nữa vang lên, trái tim cô như chệch nhịp, thân thể theo bản năng xoay lại.
Dưới ngọn đèn dầu yếu ớt nơi đầu ngõ, một người đàn ông đang đứng đó, tay cầm chiếc ô màu đen, dáng người cao lớn, ánh mắt thâm tình — chính là Ứng Chí.
Ánh mắt anh nhìn cô như mang theo cả một hành trình xa xôi mỏi mệt, lại dịu dàng đến mức khiến người ta muốn tan chảy.
Giọng anh khàn nhẹ, mang theo cưng chiều bất đắc dĩ:
“Bà xã của anh, anh tìm em lâu lắm đấy.”
Một câu nói, như mang theo tất cả nhớ nhung tích tụ, khiến trái tim Ôn Yểu vốn lạnh lẽo vì chờ đợi lập tức tan rã.