Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 112
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:21
Sau khi nghe luật chơi, Tùy Thất nghĩ: Chẳng phải đây là trò ném bao cát sao?
Cô là vua không ngai trên sân ném bao cát đấy.
Trò chơi này xem như đã về tay cô rồi.
Tùy Thất tràn đầy tự tin tham gia trò chơi, linh hoạt né tránh trên sân, kĩ năng đạt điểm tối đa, những hạt Đậu Bông Sao ném ra luôn trúng đích.
Chiến thắng không chút hồi hộp.
Trận thứ hai là hội đoán đố tinh tế.
Các câu đố liên quan đến văn hóa tinh tế, lịch sử của Tinh cầu Zephyr và kiến thức trồng trọt.
Tất cả đều đề cập đến những lĩnh vực cô không biết, nhưng không ngờ Thẩm Úc lại là cao thủ đoán đố.
Đoán một cái là trúng, đoán một cái là dính.
Ba người Tùy Thất đứng sau lưng cậu ta trầm trồ khen ngợi.
Kế đến lại giành chiến thắng một cách oanh liệt.
Trận thứ ba là cuộc thi chạy tiếp sức nông sản 4 x 100 mét.
Những người tham gia thi chia thành bốn người một nhóm, tùy ý chọn một loại nông sản, người vận chuyển đến đích nhanh nhất sẽ chiến thắng.
Tùy Thất chọn ngô.
Tả Thần chạy gậy đầu tiên, Thẩm Úc chạy gậy thứ hai, Muội Bảo chạy gậy thứ ba, Tùy Thất chạy gậy thứ tư.
Người dân tinh tế không có hứng thú mãnh liệt với vàng, chủ yếu là để cảm nhận không khí vui vẻ của Lễ hội Thu hoạch.
Tả Thần và Thẩm Úc dốc toàn lực, dẫn đầu cách biệt trên đường băng.
Khi ngô được chuyền đến tay Muội Bảo, đột nhiên trên đường băng bên cạnh Tùy Thất xuất hiện bóng dáng Liên Quyết, anh vác một cây mía, lao như gió về phía đích.
Tùy Thất kinh ngạc vô cùng: "Không phải chứ, không phải nhà họ Liên là bên tổ chức sao? Sao Liên Quyết còn đích thân tham gia thi đấu!"
Mắt thấy Liên Quyết sắp đến đích.
Tùy Thất nắm lấy Muội Bảo đang nhét ngô vào tay mình: "Muội Bảo, ném chị đi!"
Muội Bảo khỏe như trâu không hiểu nhưng vẫn nghe lời.
Cô nhóc lập tức nâng Tùy Thất lên ngang người, xoay nhanh một lúc, sau khi tích đủ lực, lập tức "vút" một tiếng ném về phía đích.
Tùy Thất như mũi tên rời cung, lao vun vút bay về phía đích, thành công vượt qua Liên Quyết về đích trước, thắng hiểm một giây, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Chỉ là tư thế tiếp đất không được duyên dáng lắm, cả người lăn trên đất năm sáu vòng.
Liên Quyết chứng kiến toàn bộ quá trình: "…"
Anh đặt cây mía trên vai xuống, đỡ cô dậy.
Tùy Thất vừa ngẩng đầu lên, má trái bị trầy da đã chảy xuống hai vệt máu.
Liên Quyết cụp mắt nhìn cô hai giây, đưa cô đến trạm y tế, nhìn nhân viên y tế bôi thuốc lên mặt cô xong thì rời đi.
Tùy Thất còn chưa kịp cảm ơn.
Mười phút sau, bốn người đội Trốn Khỏi thành công đứng trên bục nhận giải, Tùy Thất ôm thỏi vàng lớn, cười toe toét không thấy mắt.
Ba người Tả Thần tiếp tục vui chơi, cô ôm thỏi vàng về khách sạn, trên đường còn đặt mua một chiếc két sắt qua mạng.
Vừa mới vào phòng, đã nhận được tin nhắn Liên Quyết gửi tới.
...
Tùy Thất mở ra xem, là thẻ vị trí của trang viên riêng chỗ Liên Quyết.
Cô bàn bạc với đồng đội, sau đó trả lời: "Ngày mai mười giờ sáng, chúng tôi qua đó được chứ?"
Liên Quyết: "Được, ngày mai mười giờ, phi thuyền sẽ đến đúng giờ đón mọi người ở cổng khách sạn."
Tùy Thất trả lời một tiếng "Được", thoát khỏi giao diện trò chuyện, nhấn vào mục tin nhắn.
Trên quang não nhận được rất nhiều tin nhắn chuyển khoản của những người chơi mắc nợ, chỉ có điều cô bận chơi game, chưa kịp xem.
Những người chơi đã ký giấy nợ, đều khá đáng tin cậy.
6 triệu 900 nghìn tinh tế tệ, không thiếu một xu.
Lục Nhung cũng đã thanh toán một trăm nghìn tiền điều hòa và mười nghìn tiền lưới điện.
Phong Linh cũng đã chuyển tiền điều hòa qua từ sớm.
Tùy Thất đếm xong tiền, vui vẻ nhảy nhót trên giường: "Bảy triệu không trăm ba mươi ngàn, cộng thêm mười triệu tiền thưởng kia, tôi lại giàu nữa rồi, hú hú hú!"
Hiện giờ, chỉ còn bốn trăm sáu mươi nghìn của Liên Quyết là chưa nhận được.
Tùy Thất không hề hoảng sợ, ngày mai gặp người thật rồi, cô sẽ đòi nợ trực tiếp.
Tùy Thất ôm thỏi vàng phấn khích lăn lộn trên giường, không biết đã thiếp đi từ lúc nào, ngay cả Muội Bảo về khi nào cũng không biết, ngủ một mạch đến chín giờ sáng hôm sau.
Tắm rửa kỹ càng, xuống nhà hàng tầng hai ăn bữa sáng thịnh soạn.
9:50, bốn người đứng trước cổng khách sạn.
Một phi thuyền nhỏ màu trắng lơ lửng giữa không trung chậm rãi hạ xuống trước mặt bọn họ.
Một ông chú mập mạp phúc hậu tươi cười thò đầu ra khỏi cửa sổ ghế lái: "Là mấy cô cậu đội Trốn Khỏi phải không, cậu chủ bảo chú đến đón mọi người, mau lên phi thuyền."
Tùy Thất lịch sự cảm ơn: "Cảm ơn chú."
Bốn người lần lượt lên phi thuyền ngồi.
Mười phút sau, đến nơi.
Trong đó có sáu phút là bay trong trang viên riêng của Liên Quyết.
Chú mập mạp thả bọn họ xuống trước một biệt thự vô cùng sang trọng và hiện đại, sau đó rời đi.
Hai nữ quản gia đoan trang lịch sự tiến lên đón khách, dẫn bốn người Tùy Thất vào trong biệt thự.
Biệt thự màu xanh cọ đứng sừng sững giữa rừng cây tươi tốt, như mọc lên từ giữa thiên nhiên, lại mang theo vẻ lạnh lùng và tinh xảo đặc trưng của thế giới tương lai.
Trên tường ngoài biệt thự là những dây leo thông minh có hình thái duyên dáng leo bám, những phiến lá xanh mơn mởn khép mở theo sự thay đổi của ánh sáng.
Tùy Thất vốn cảm thấy biệt thự mình ở đã tốt rồi, nhưng so với nhà Liên Quyết, quả thực là một trời một vực.
Bốn người đội Trốn Khỏi hoàn toàn biến thành bốn người nhà quê, trên đường đi không giấu được vẻ kinh ngạc.
Cửa chính biệt thự là một màn sáng vô hình, khi có người đến gần mới hiện ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt.
Tùy Thất nghe thấy tiếng bước chân sau cửa, đầu mũi cũng ngửi thấy mùi linh sam quen thuộc.
Chẳng qua lần này, có thêm một mùi vị xa lạ trong mùi hương.
Ngửi thấy có vẻ rất năng động, không quá phù hợp với khí chất của Liên Quyết.
Tùy Thất còn chưa phân biệt được rốt cuộc mùi vị mới là gì, màn sáng trước mặt bốn người đã từ từ trượt ra.