Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 115

Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:21

Để tránh bị ban tổ chức dịch chuyển đến tinh cầu hoang dã trong lúc ngủ như lần trước, bốn người đội Trốn Khỏi tụ tập trong phòng Tùy Thất và Muội Bảo, chuẩn bị thức trắng đêm.

00:00 ngày 8 tháng 7 theo giờ tinh tế, quang não của bốn người cùng lúc nhận được tin nhắn chính thức.

【Phát hiện vị trí người chơi ở Tinh cầu Zephyr, phi thuyền tinh tế đến tinh cầu hoang dã sẽ đúng giờ khởi hành từ cảng số 1 khu A1 Tinh cầu Zephyr vào lúc 6:00 hôm nay.】

【Xin các người chơi sắp xếp thời gian hợp lý, đến cảng sớm, đảm bảo lên tàu đúng giờ.】

Tùy Thất thở phào nhẹ nhõm, ngả đầu xuống ngủ: "Năm giờ chúng ta lên đường."

Ba người Tả Thần không có ý kiến, mạnh ai nấy ngủ.

Năm rưỡi sáng, bốn người lên phi thuyền ở cảng di chuyển đến tinh cầu hoang dã.

Liên Quyết ngồi cách bọn họ một lối đi, ngay sát cạnh nhau.

Sau khi hai bên chào hỏi đơn giản, ai nấy nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau hơn một giờ bay, phi thuyền thành công đến tinh cầu hoang dã.

【Đã đến Tinh cầu Tịch Tức, mời các người chơi chuẩn bị hạ cánh!】

Lời vừa dứt, tấm chắn cửa sổ bên cạnh Tùy Thất vốn đóng chặt suốt dọc đường cũng theo đó nâng lên.

Cô vô thức nhìn ra ngoài, bên ngoài cửa sổ kính trong suốt không phải nền trời xanh, cũng không phải đất liền, mà là làn nước biển xanh thẳm thâm thuý.

Rong rêu um tùm, những rạn san hô khổng lồ và các loài cá với đủ hình dạng ập vào mắt.

Đây là định ném người chơi xuống biển sao?

Ban tổ chức đúng thật là ngày càng biết chơi.

Tùy Thất vừa định ôm lấy đồng đội bên cạnh, ghế ngồi dưới m.ô.n.g lại lập tức bị rút đi, nắp đáy phi thuyền dưới chân đột ngột biến mất.

Hàng ngàn người chơi trên phi thuyền cứ thế bất ngờ rơi xuống làn nước lạnh giá.

Tùy Thất bị dòng nước lạnh lẽo chảy xiết cuốn đi, cảm giác mất trọng lượng và ngạt thở mãnh liệt thoáng chốc ập đến.

Cô chỉ cảm thấy mình như lại quay về hẻm núi dốc hẹp kia, trận lũ quét bất ngờ nhấn chìm miệng mũi cô, chặn đứng hơi thở và tiếng kêu cứu của cô.

Bóng ma tử thần như gông cùm lạnh lẽo làm tê liệt tay chân cô, Tùy Thất không thể cử động, chỉ có thể mặc cho bản thân chìm xuống đáy biển đen kịt.

Ngay khi cô tưởng rằng lần này mình sẽ c.h.ế.t ngay từ lúc bắt đầu trò chơi, đột nhiên trong tầm mắt mơ hồ lóe lên bóng dáng nhỏ bé quen thuộc, ngay sau đó lại là một vệt trắng bạc.

Cô khó khăn tập trung ánh mắt, phát hiện ra Muội Bảo và Liên Quyết đang bơi về phía mình.

Ngay khoảnh khắc hai người sắp chạm vào cô, một tấm lưới đánh cá khổng lồ từ phía sau bọn họ chụp xuống, chính xác trói chặt hai người vào lưới.

Bọn họ bị vớt lên khỏi mặt nước, cùng với cá tôm trong lưới.

Mắt Tùy Thất đột ngột mở to, nguy hiểm cận kề xé toạc ký ức hư ảo.

Tay chân lại tràn ngập sức lực, cô vẫy vùng hai tay, đạp nước quẫy về phía trước, cố gắng nắm lấy lưới đánh cá.

Lướt theo sau Muội Bảo và Liên Quyết, bị kéo về phía mặt biển lấp lánh sóng nước chưa rõ.

...

Ngay khoảnh khắc ngoi lên khỏi mặt nước, hít thở được không khí trong lành, Tùy Thất lập tức ho sặc sụa.

Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, bên tai cô chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình.

Trong lưới đánh cá dưới tay là Muội Bảo và Liên Quyết cũng đang ho sặc sụa.

"Muội Bảo."

Tùy Thất vừa mới khàn giọng thốt ra một tiếng từ cổ họng, bàn tay đang nắm chặt lưới đánh cá đã bị người khác mạnh mẽ gỡ ra.

Bàn tay nắm lấy cánh tay cô, rộng lớn thô ráp, lòng bàn tay phủ kín những vết chai.

Anh ta nhấc Tùy Thất lên bằng một tay, nhẹ nhàng vác cô lên vai, tay kia kéo lưới đánh cá, sải bước rời khỏi bờ biển.

"Hôm nay cũng may đấy chứ, không ngờ lại bắt được ba mẻ nguyên liệu tươi ngon, ha ha ha."

Tùy Thất: … Nguyên liệu tươi ngon? Chắc là không như cô nghĩ đâu nhỉ?

Thế giới tinh tế, hẳn là tộc ăn thịt người đã tuyệt diệt rồi chứ?

Ảo tưởng của cô khi bị ném chung vào một căn phòng đầy cá tôm, tan vỡ.

Trong căn phòng tôn tối tăm đầy xác cá tôm thối rữa, ngay khoảnh khắc bị ném vào cửa, Tùy Thất đã bị mùi tanh nồng nặc của cá làm cho nôn ọe.

Muội Bảo và Liên Quyết bị đổ ra khỏi lưới đánh cá.

Bím tóc của Muội Bảo xõa tung, trên tóc còn dính rong rêu.

Cô nhóc không kịp sửa sang lại, bịt mũi chạy đến bên cạnh Tùy Thất.

Tùy Thất đưa tay ôm chặt cô nhóc.

Liên Quyết cũng chật vật hiếm thấy, mái tóc dài màu trắng bạc dính lớp m.á.u tanh hôi của cá tôm, bết dính từng lọn vào quần áo.

"Cạch."

Sau một tiếng động nhẹ, bóng đèn nhỏ trên trần phòng bừng sáng, căn phòng tối tăm chợt sáng ngời.

Ánh sáng yếu ớt, không hề chói mắt.

Tùy Thất ngước mắt nhìn ra cửa, người đàn ông đưa bọn họ về trông khoảng bốn mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, cao gần hai mét, cơ bắp cánh tay dưới lớp áo hiện rõ.

Mái tóc húi cua gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng tăng cho đối phương vài phần quyến rũ đặc trưng của một ông chú tuổi trung niên.

"Đến đây, chọn một cách c.h.ế.t đi." Ông chú quyến rũ vừa mở miệng đã đòi mạng người.

Đối phương nhấc cây lao nhọn một đầu từ đống dụng cụ bên tường, chỉ vào Tùy Thất: "Lady first?"

"…" Cô không muốn sự ưu tiên này đâu: "Có thể không c.h.ế.t được không, anh trai?"

Lâm Hành Trạch thu lại cây lao trong tay: "Nể mặt tiếng 'anh trai' này, cho cô một cơ hội."

"Tôi có ba điều không giết." Lâm Hành Trạch giơ ba ngón tay lên: "Một không g.i.ế.c phụ nữ mang thai, hai không g.i.ế.c trẻ con, ba không g.i.ế.c người có tay nghề."

Nghe đến đây, Tùy Thất đã yên tâm được một nửa, Muội Bảo được bảo toàn rồi.

Lâm Hành Trạch quét mắt nhìn Tùy Thất và Liên Quyết: "Nói đi, các người có tay nghề gì?"

Tùy Thất có nhiều năm kinh nghiệm làm đầu bếp đứng thẳng người: "Anh trai, tay nghề nấu ăn của em là nhất đấy, giữ em lại, em sẽ xử lý cá tôm ở đây đâu ra đấy cho anh."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.