Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 117
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:21
【Cuối cùng món ăn tinh thần của tôi cũng quay lại rồi! Bắt đầu xem thôi!】
【Không ngờ lại được nghe Giang Trần gọi chị Tùy, ôi chao ôi chao, cái miệng thối này gọi chị cũng ngọt ngào phết nhỉ.】
【Chị Tùy thật thông minh, lần này một cứu hai.】
【Ra ngoài lập nghiệp, vẫn phải có một nghề trong tay, lúc quan trọng thật sự có thể cứu mạng.】
【Oa oa oa, chị Tùy và Liên Thần vừa mở màn đã chung khung hình rồi sao!】
【Fan couple mừng như điên!】
【Hải sản nhiều như vậy, có vẻ trò chơi lần này không thiếu thức ăn, sinh tồn không có gì khó khăn cả.】
【Đằng ấy đang nói mát cái gì vậy?】
【Thử thách sinh tồn thứ hai đã khó như vậy rồi, chắc chắn lần này cũng sẽ không quá đơn giản đâu.】
【Vừa mở màn đã rơi xuống biển bị NPC ăn thịt người vớt về nhà, còn chưa khó sao?】
【Cậu vào đó thì sống được bao lâu?】
【Chị Tùy có thể giữ được mạng là nhờ chị ấy vừa có tài nấu ăn vừa có đầu óc, anh đi xem những người chơi khác bị loại vì không đáp ứng được yêu cầu của NPC đi, sẽ không thấy không khó nữa đâu.】
【Không thể không nói, NPC lần này nhân văn thật đấy.】
【Hơn nữa giá trị nhan sắc cũng rất cao.】
【Đúng vậy đúng vậy, trai xinh gái đẹp, lần này tôi sẽ chụp màn hình điên cuồng, hê hê hê.】
Tùy Thất không đấu khẩu với Giang Trần nữa, cô đứng dậy đi đến đống dụng cụ bên tường, tìm được một giỏ tre còn khá nguyên vẹn, bỏ cá tôm vào đó.
Liên Quyết thấy cô bỏ đầy một giỏ, tự nhiên nhận lấy, một tay nhấc lên.
Tùy Thất nói cảm ơn, không từ chối sự giúp đỡ của anh.
Chuyện anh lừa cô cơ bụng là bẩm sinh, cô vẫn chưa quên đâu.
Sau này nhất định cô sẽ tìm cơ hội lừa lại.
Bốn người ra khỏi phòng, rẽ phải đi thẳng đến cuối, quả nhiên thấy một nhà bếp rộng rãi.
Là loại bếp lò có bệ bếp được xây bằng loại gạch thô sơ nhất, mỗi bên một bếp.
Ở góc tường đặt hai thùng nước lớn, bên cạnh thùng nước còn có rất nhiều củi đã chẻ sẵn, trên mặt bàn dựa vào góc tường cũng đặt đầy đủ các loại dụng cụ làm bếp, bột mì và gia vị.
Đồ đạc được chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng không có dấu vết từng nấu ăn.
Lòng bếp sạch sẽ, không một chút tro bụi.
Tùy Thất tìm một miếng giẻ sạch, múc một ít nước từ thùng, làm ướt rồi xé thành bốn miếng đưa cho mấy người.
Bọn họ dùng giẻ ướt lau mặt, tay và tóc, khử bớt mùi tanh của cá trên người.
Tùy Thất xắn tay áo lên, cầm lấy que diêm trên bệ bếp, gom một ít mùn cưa và củi khô từ đống củi, giải thích rồi làm mẫu cho Giang Trần làm thế nào để đốt lửa đúng cách, cũng như cách điều chỉnh lửa.
"Đơn giản vậy sao?" Anh ta tự tin đi đến một bệ bếp khác, bắt đầu đốt lửa.
Kết quả mười phút trôi qua vẫn không đốt được lửa, ngược lại còn làm cho mặt mình dính đầy tro bụi xám xịt.
Muội Bảo đẩy anh ta ra, chỉ một chốc đã nhóm được lửa.
Cô nhóc nhìn Giang Trần, đúng trọng tâm nói: "Anh hơi vụng về đấy."
Giang Trần: "Anh… lần sau nhất định anh sẽ nhóm được."
"Được, lần sau để Muội Bảo dạy anh đi." Tùy Thất đun một nồi nước trên bếp, tìm một con d.a.o phù hợp, đi đến bồn rửa, dạy Liên Quyết xử lý cá.
Làm sạch cá, đánh vảy, bỏ nội tạng, bỏ mang.
Động tác của Liên Quyết sạch sẽ gọn gàng, không giống người mới học chút nào.
Tùy Thất nhìn con cá được xử lý sạch sẽ, giơ ngón tay cái lên với anh: "Xuất sư thành công."
Liên Quyết khiêm tốn nói: "Là do sư phụ dạy giỏi."
Tùy Thất ngẩng cằm lên: "Đương nhiên."
Giang Trần đang ngồi xổm một bên lau tro đen trên mặt: … Vậy tôi đi nhé?
Tùy Thất định làm món cá kho tộ trước, sau khi ướp cá với muối và rượu nấu ăn, cô đi đến bồn rửa, cùng Liên Quyết xử lý cá trong giỏ tre.
Muội Bảo ngồi xổm trước lò bếp, nghiêm túc dạy Giang Trần kỹ thuật nhóm lửa.
Tùy Thất liên tiếp xử lý ba con cá, nhìn m.á.u thịt dính trên tay, mày càng nhíu chặt hơn.
Liên Quyết dừng động tác đánh vảy, thấp giọng hỏi: "Những con cá này có vấn đề gì sao?"
"Ban đầu tôi tưởng là ảo giác của mình." Cô đưa tay lên mũi, cẩn thận ngửi: "Nhưng chúng có mùi hương lạ đặc biệt hơn cá bình thường."
"Mùi hương?" Liên Quyết ngửi con cá trong tay: "Tôi không ngửi thấy."
"Có ăn được không?" Anh hỏi.
"Tốt nhất là không nên." Tùy Thất khuyên.
"Được." Liên Quyết cụp mắt, tiếp tục xử lý con cá trong tay: "Có người đến."
Tùy Thất lau sạch vết bẩn trên tay, ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy trong hành lang dài trước nhà bếp, một thiếu nữ có mái tóc dài chấm đất lặng lẽ xuất hiện.
Má và ngón tay lộ ra của cô ấy trắng bệch đến mức hơi trong suốt, lông mày và hàng mi rậm rạp cũng đều có màu trắng.
Đôi mắt khi nhìn sang cũng là đôi mắt có màu xám nhạt không sắc tố.
Mà mái tóc đẹp như thác nước đổ dài đến mắt cá chân sau lưng cô ấy, lại đen nhánh, giống như mực tàu.
Như thể toàn bộ sắc tố đen trên cơ thể đã bị mái tóc dài kia cướp hết.
Cô ấy chậm rãi đi đến trước bệ bếp, nhìn chằm chằm con cá Tùy Thất đang ướp một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Tôi tên là Lâm Hành Tuyết."
Giọng cô ấy vừa nhẹ vừa trầm, như một bông tuyết không có trọng lượng và độ ấm.
Tùy Thất lịch sự đáp lại: "Chào cô, tôi tên là Tùy Thất."
"Ừm." Dường như cô ấy không có ý định tự giới thiệu với ba người còn lại, trực tiếp bắt đầu nói chuyện với Tùy Thất.
"Cô có biết làm cá quế chiên xù không?"
Tùy Thất gật đầu.
"Tôi muốn nếm thử."
"Được, tôi làm cho cô."
Muội Bảo và Giang Trần thò đầu ra từ dưới bệ bếp, lộ ra hai đôi mắt, lén lút nhìn Lâm Hành Tuyết.
Lâm Hành Tuyết nhận ra ánh mắt dò xét, nhưng không để ý đến, cô ấy chỉ đưa tay chỉ vào số tôm cá kia.
"Những thứ này, mọi người không được ăn dù chỉ một miếng."
Giọng cô ấy vẫn rất nhẹ, nhưng từng chữ vô cùng rõ ràng.
Yêu cầu này thật sự rất hợp ý Tùy Thất.