Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 130
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:23
"Không sao đâu." Tùy Thất không hề kén chọn: "Vật tư khác cũng được."
"Vật tư?"
Đằng Nhất im lặng suy nghĩ một lúc, biến thành hình dạng nữ giới, cô ấy nhảy khỏi bệ đá, chạy vào ngôi nhà đá phía tây sân lục lọi hồi lâu, sau đó ôm bốn sợi dây leo màu nâu chạy đến trước mặt Tùy Thất.
"Đây là dây leo mà chúng tôi lột ra, sau khi quấn nó vào eo, mọi người có thể tùy ý thay đổi ngoại hình theo ý muốn của mình."
Lợi hại vậy sao?
Tùy Thất hỏi: "Khi sử dụng, có cần đọc khẩu lệnh không?"
Đằng Nhất lắc đầu: "Không cần, cứ quấn thẳng lên eo là được."
Cô khẽ nhướng mày, như chìm vào suy tư nhận lấy một sợi dây leo.
「Chúc mừng bạn nhận được vật tư đặc biệt 'Dây Leo Biến Thể' x 1, sau khi quấn vào eo, có thể tùy ý thay đổi đặc điểm ngoại hình, thời gian duy trì 48 tiếng, dùng xong sẽ mất tác dụng.」
Ba người Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo cũng lần lượt nhận lấy dây leo.
Sau khi nghe thấy tiếng thông báo vang lên trong đầu, cả ba đồng loạt sững sờ.
Vật tư đặc biệt vào tay dễ như vậy sao!?
Ba người đồng thời quay đầu nhìn Tùy Thất.
Tắm rửa, đòi tiền công, nhận vật tư, một loạt hành động này mượt đến bất ngờ, dường như cô đã biết những người thú Đằng Biến này có vật tư đặc biệt từ lâu.
Thẩm Úc thấp giọng hỏi cô: "Chị Tùy, tình hình thế nào rồi?"
Tả Thần và Muội Bảo dỏng tai lên nghe.
Tùy Thất khẽ nói: "Đợi tôi hỏi mấy câu trước đã."
Các đồng đội ngoan ngoãn gật đầu.
Bốn… người thú nhà họ Đằng này có vẻ rất ngây thơ, hẳn là tương đối dễ moi thông tin.
Cô cười nhìn Đằng Nhất: "Cảm ơn dây leo của cô, chúng tôi rất thích."
"Loại dây leo này, các cô có nhiều không?" Cô dịu giọng hỏi.
"Không nhiều lắm." Đằng Nhất thành thật trả lời: "Họ nói, mỗi người chúng tôi chỉ có thể đưa ra một món vật tư như vậy thôi."
Họ?
Tùy Thất có một suy đoán táo bạo nhưng hợp lý, cô kìm nén suy nghĩ: "Lớp rào chắn bảo vệ bên ngoài nhà đá cũng là do họ làm sao?"
"Ừm." Đằng Nhất cười rạng rỡ: "Nhờ có nó, chúng tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trước đây ngày nào cũng đau đầu."
Nồng độ oxy cao như vậy, không đau đầu mới lạ.
Bốn người đội Trốn Khỏi trao đổi ánh mắt với nhau, ngầm hiểu ý đối phương.
Tùy Thất hỏi thẳng: "Ban tổ chức trò chơi còn nói gì với mọi người nữa?"
Đằng Nhất kinh ngạc trợn to đôi mắt màu hổ phách: "Sao mọi người biết ban tổ chức có liên lạc với chúng tôi?"
Cũng khá dễ đoán mà.
Tả Thần bắt đầu lừa phỉnh: "Chúng tôi bị ban tổ chức đưa đến đây, đương nhiên là biết."
Muội Bảo cũng mặt không đổi sắc nói: "Bọn em thân với ban tổ chức lắm."
Đằng Nhất gãi đầu, đang định lên tiếng nói chuyện, miệng lại bị người khác bịt lại từ phía sau.
Là Đằng Tam đã biến thành hình dạng nữ giới.
Cô ta lạnh lùng nhìn mấy người Tùy Thất: "Các người hỏi nhiều quá rồi đấy."
Tùy Thất bình tĩnh giơ một ngón tay lên: "Hỏi thêm một câu cuối cùng nữa, được không?"
Đằng Tam: "Nói."
"Tại sao không khí ở đây lại có mùi hương lạ?"
Đằng Tam: "Bởi vì không khí ở đây có vấn đề."
Tùy Thất: … Đúng là một câu 'nói như nói' tiêu chuẩn, sau này cô cũng phải trả lời người khác như vậy mới được.
Đằng Nhất gỡ tay Đằng Tam ra, thở hổn hển nói: "Tôi đã trả công rồi, có thể tắm thêm cho chúng tôi ba ngày nữa không?"
Thật ra vật tư trong Kho Hàng Tùy Thân cũng tạm đủ cho bốn người bọn họ ăn trong ba ngày, nhưng cô muốn tích trữ thêm một chút vật tư trong giai đoạn đầu.
Tùy Thất định từ chối, chưa kịp mở lời, đã nghe Đằng Nhất nói: "Ba ngày thôi, ba ngày sau bốn người chúng tôi đều c.h.ế.t cả rồi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của mọi người đâu."
"Chúng tôi chỉ muốn có thể hít thở thoải mái mỗi ngày trước khi chết." Đằng Nhất chắp tay năn nỉ bọn họ: "Làm ơn đi mà."
Đằng Tam im lặng nhìn bọn họ, Đằng Nhị và Đằng Tứ đang nằm trên bệ đá cũng mở to hai đôi mắt tròn xoe nhìn sang.
Bốn người đội Trốn Khỏi sững sờ một giây, sau đó ăn ý đưa tay lên ngoáy tai.
Tả Thần cười gượng: "Tai của tôi không còn tốt nữa rồi."
Thẩm Úc vỗ nhẹ vào tai mình hai cái: "Ảo giác hơi bị nghiêm trọng đấy nhỉ."
Muội Bảo nắm lấy tay Tùy Thất: "Chị Tùy, cái gì mà ba ngày sau đều c.h.ế.t cả rồi, chắc chắn là em nghe nhầm đúng không?"
"Không nghe nhầm đâu." Đằng Nhất dùng tay chỉ vào mình: "Gen của chúng tôi không tốt, tuổi thọ ngắn hơn tổ tiên nhiều, chỉ có thể sống được một năm."
"Ba ngày nữa, tôi sẽ sống hết một đời."
Cô ấy dùng vai huých vào Đằng Tam bên cạnh: "Con bé và Đằng Nhị còn sống được hai ngày nữa."
Rồi quay đầu lại nhìn Đằng Tứ: "Nhưng Đằng Tứ chỉ còn lại ngày mai thôi."
"Sao lại như vậy?" Giọng Tùy Thất có chút run rẩy: "Mọi người trông trẻ trung, khỏe mạnh như vậy mà."
Đằng Tam thuận miệng giải thích: "Tuổi thọ của người thú Đằng Biến không thể dựa vào ngoại hình để phân biệt, mà phải xem dây leo trên sừng khi hóa thành hình thú."
"Màu của dây leo càng sẫm, càng gần đến cái chết."
Dây leo trên sừng bọn họ đều có màu nâu sẫm.
"Chỉ ở lại ba ngày thôi, được không?" Đằng Nhất tiếp tục thuyết phục: "Nếu mọi người lo không có thức ăn, chúng tôi có thể ra ngoài tìm."
Nghe đến đây, Tùy Thất không nỡ từ chối, cô nhìn sang ba đồng đội.
Thẩm Úc bày tỏ thái độ: "Ở lại đi."
Tả Thần không có ý kiến: "Tôi đồng ý."
Muội Bảo ngẩng đầu: "Em khỏe lắm, tắm rửa rất có sức."
"Tốt quá rồi!" Đằng Nhất vui vẻ nhảy nhót: "Mấy ngày nay sẽ vui lắm đây, ha ha ha."
Dáng vẻ tràn đầy sức sống kia khiến Tùy Thất thực sự không thể tin được đối phương chỉ còn lại ba ngày tuổi thọ.
Cô cất Dây Leo Biến Thể vào Kho Hàng Tùy Thân, hỏi: "Tay nghề nấu ăn của tôi không tệ, mọi người có muốn ăn món gì không?"
Đằng Nhất lắc đầu: "Không cần phiền phức, chúng tôi dùng sừng để hấp thụ nước và vi sinh vật trong không khí để lấy dinh dưỡng, những món ăn của loài người, chúng tôi không ăn được."
Đằng Tam nhìn bốn người Tùy Thất, nghiêm túc nói cảm ơn, sau đó quay người đi về phía nhà đá: "Tôi đi dọn phòng cho mọi người."
Nửa tiếng sau, bốn người đội Trốn Khỏi nằm thành một hàng trên giường đá cứng ngắc, cấn đến mức không ngủ được.