Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 136
Cập nhật lúc: 06/09/2025 07:23
【Hừ! Tới đây, đằng ấy nói xem chơi phối đồ thì có gì hấp dẫn, mị xin rửa tai lắng nghe!】
Các cư dân mạng tinh tế trong phòng livestream cứ thế bắt đầu tranh luận.
…
Mấy người Tùy Thất cười đùa một lúc, mãi đến khi đói bụng mới dừng lại.
Bữa sáng ăn đơn giản, bánh mì cắt lát dày kẹp trứng, giăm bông và một ít rau dưa không rõ tên, kết hợp với đồ uống yêu thích của mỗi người.
Cơm nước xong, dọn dẹp hoàn tất lều trại, bốn người cùng lên đường tìm kiếm vật tư.
Lần này không cần vội vàng, bọn họ đeo mặt nạ dưỡng khí, đi rất thong thả.
Muội Bảo nhảy chân sáo đi trước nhất, ba người Tùy Thất đi theo sau cô nhóc.
Tả Thần nhíu mày nhìn quang não: "Hiện tại chỉ mới ngày thứ bảy, không ngờ số người chơi sống sót chỉ còn hơn ba triệu."
Thẩm Úc không hề thấy bất ngờ: "Vòng này thật sự rất khó, có cả khủng hoảng kép từ oxy cực cao và dị hóa, chúng ta được dân bản địa mang vào lá chắn bảo vệ, thật sự rất may mắn."
Tùy Thất cũng đồng cảm sâu sắc: "Nếu chúng ta trực tiếp lên bờ từ trong biển, dưới nồng độ oxy 62%, hơn nữa còn không có mặt nạ dưỡng khí, thì hoàn toàn không đợi được đến khi dị hóa, ngay ngày đầu tiên đã bị loại vì ngộ độc oxy rồi."
Tả Thần đan hai tay vào nhau, đặt sau gáy: "Chẳng trách mấy ngày nay không thấy bao nhiêu người chơi, tinh cầu lớn như vậy, chỉ có hơn ba triệu người, có thể thấy được mới là lạ."
Anh ta nhìn quanh bãi cỏ hoang vu trải dài tít tắp: "Cũng tốt, không ai giành vật tư với chúng ta."
Vừa dứt lời chưa đầy hai giây, từ bãi cỏ hoang bên cạnh chân Muội Bảo, một chiếc đuôi rắn khổng lồ màu vàng đất đột nhiên phóng ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cuốn lấy cô nhóc rồi chui xuống đất.
…
"Muội Bảo!"
Ngay khoảnh khắc đuôi rắn chui ra khỏi đất, Tùy Thất đã rút roi ngắn ra quất tới, nhưng lại quất vào không khí.
Tốc độ con rắn kia cực nhanh, trong nháy mắt đã chui xuống đất biến mất không dấu vết.
Tả Thần và Thẩm Úc vội vàng lao đến miệng hang, định túm lấy đuôi rắn, nhưng miệng hang tròn đã bị đất tơi lấp kín.
Trên bãi cỏ hoang vu, cũng không nhìn ra chút dấu vết nào của phần đất bị đào bới.
Sắc mặt ba người chợt trầm xuống.
Tả Thần nắm chặt tay, đ.ấ.m mạnh xuống bên cạnh miệng hang, giọng điệu rầu rĩ: "Lẽ ra tôi nên bế Muội Bảo, sao có thể để con bé một mình đi ở phía trước chứ."
Tùy Thất tháo mặt nạ dưỡng khí, ngửi thử ở miệng hang, cố gắng ngửi ra mùi của con rắn kia.
Nhưng xộc vào khoang mũi chỉ có những luồng hương lạ, ngoài ra không còn mùi gì khác.
Thẩm Úc nhìn sắc mặt cô, khẽ nhíu mày: "Không ngửi ra sao?"
Tùy Thất mím chặt môi: "Ừm."
Vành mắt Tả Thần đỏ hoe: "Vậy, Muội Bảo cứ thế… biến mất rồi à?"
Trước tiên Tùy Thất liếc nhìn giá trị sinh mệnh của Muội Bảo, vẫn ổn định ở khoảng 135, cô nhóc tạm thời an toàn.
Cô vỗ vai Tả Thần: "Tôi tìm viện trợ đây."
Tả Thần dụi mắt: "Chúng ta còn có viện trợ sao?"
Tùy Thất lấy 'Vảy Triệu Hồi' từ túi trong áo khoác ra, đọc rành mạch từng chữ: "Hành Tuyết Hành Tuyết mau hiển linh!"
Tả Thần và Thẩm Úc không biết tại sao đột nhiên cô lại bắt đầu niệm chú, nhưng bọn họ không hỏi, chỉ nghiêm mặt chú ý xung quanh.
Gió nhẹ thổi qua, không có bất cứ động tĩnh gì.
Tả Thần và Thẩm Úc kín đáo nhìn chiếc vảy trong tay Tùy Thất, nhất thời không dám nói lời nào.
Trong lòng Tùy Thất nhấc lên sóng to gió lớn.
Nếu vào thời khắc quan trọng này mà phát hiện ra Lâm Hành Tuyết lừa mình, sau này cô sẽ không bao giờ tin vào sự thiện ý thuần túy giữa người với người nữa!
"Hành Tuyết Hành Tuyết mau hiển linh!"
"Hành Tuyết Hành Tuyết mau hiển linh!!"
"Hành Tuyết Hành Tuyết mau hiển linh!!!"
Giọng cô ngày càng cao, nhưng vô ích, trên bãi cỏ hoang vẫn chỉ có ba người họ.
Ngoài những chiếc lá khô bị gió thổi qua, không còn sinh vật nào khác.
Tuy không biết 'Hành Tuyết' là thần thánh phương nào, nhưng Thẩm Úc và Tả Thần có hơi không dám động đậy.
Tùy Thất run rẩy đưa tay lên đỡ trán.
Cô vẫn không cho rằng Lâm Hành Tuyết lừa mình.
Hình ảnh thiếu nữ mảnh khảnh nghiêm túc lặp lại khẩu lệnh trước chiếc vảy vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Ngay cả giọng điệu và thanh điệu cũng được cô cố tình học theo cho giống.
… Khoan đã.
Khi đó cô cảm thấy Lâm Hành Tuyết có hơi thần kinh, nên lúc nói ra khẩu lệnh, giọng điệu đầy nghi ngờ, thanh điệu yếu ớt, chứ không mạnh mẽ dõng dạc như bây giờ!
Tùy Thất lập tức phấn chấn trở lại, cô hắng giọng, hơi nghiêng đầu, trong mắt ánh lên ba phần khó hiểu, hai phần do dự, và một phần nghi ngờ 'cô không sao chứ?'.
Hoàn hảo tái hiện lại động tác và thần thái của lần đầu tiên nói ra khẩu lệnh.
"Hành Tuyết Hành Tuyết mau hiển linh?"
Âm cuối vừa dứt, chiếc vảy trắng lóe lên ánh sáng xanh thẳm, bay ra khỏi tay Tùy Thất, lơ lửng giữa không trung.
Ánh sáng xanh lan ra như gợn sóng, dần tạo thành một vòng xoáy, một con mãng xà trắng khổng lồ bay vọt ra, vảy trên thân lấp lánh ánh sáng trắng lạnh lẽo, tao nhã cuộn mình trước mặt ba người.
"Đệch!" Tả Thần giật mình nhảy dựng lên: "Rắn!?"
Thẩm Úc cũng bị dọa cho hết hồn, nhưng cậu ta vẫn giữ được bình tĩnh: "Viện… khụ, viện trợ?"
Tùy Thất nhìn lớp vảy trắng quen thuộc kia, khóe môi cong cong: "Ừm, Lâm Hành Tuyết."
"A, viện trợ sao?" Tả Thần híp một mắt nhìn con mãng xà trắng khổng lồ trước mặt: "Chị Tùy, chị quen người bạn trâu bò thế này khi nào thế?"
"Mấy hôm trước." Cô bước đến trước mặt mãng xà trắng: "Hành Tuyết, lâu rồi không gặp."
Không hàn huyên dông dài, Tùy Thất chỉ vào cái hang dưới chân, thẳng thắn nói: "Muội Bảo bị một cái đuôi rắn màu vàng đất cuốn xuống đất, không rõ tung tích, cô có thể đưa chúng tôi đi tìm con bé không?"
Mãng xà trắng di chuyển thân mình, ngửi quanh miệng hang hai vòng, đặt đuôi rắn xuống trước mặt ba người Tùy Thất, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại từ tốn vang lên: "Lên đi, bám chắc vào."